Nàng nhìn chằm chằm hắn, hắn mím môi rụt người lại, rầu rĩ ôm mặt: “ Ta thực sự không có ý xấu mà...”
Tịch Linh lại cười, nàng biết thừa hắn đơn thuần... thúc thúc Phong Ly bảo bọc hắn quá mức rồi.
“ Phong Ly”
Tịch Linh kéo khăn xuống rồi gọi đối phương. Phong Linh khi ngẩn đầu lên liền ngơ người...
Nếu là kẻ không bị mù, nàng ngồi ở đó thì tuyệt nhiên sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác... không thể rời mắt nổi.
Đây là phàm nhân sao? Không... đến thần tiên cũng sẽ phải nghệt mắt ra nhìn...
Phong Ly nhìn nàng rất rất lâu không hề chớp mắt, Tịch Linh cũng ngồi yên ở đó cho hắn nhìn... cho đến khi đối phương giật mình. Phong Ly vô thức thốt ra một lời đến nàng cũng bất ngờ:
“Tịch Linh, cô đeo khăn che mặt lại đi... hồng nhan sẽ bạc mệnh, câu đó không hề sai đâu”
Tâm tình Tịch Linh cũng tốt lên, nhướng mày nhìn hắn: “ ta thực sự đẹp vậy sao?”
Phong Ly thành thật gật đầu: “ ngọc trong sỏi đá”
Hắn nói ra nhưng lại tự mình lắc đầu phủ nhận ngay sau đó: “ Không... đến ngọc cũng không bằng nổi”
Phong Ly hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại, hắn vuốt vuốt ngực cho bình tĩnh rồi mới lồm cồm bò dậy, có chút bối rối nhìn nàng: “ Cô... cô uống thuốc trước đi, ta.. ta sẽ đến tìm cô sau!!!”
“ Phong Ly! Ta không muốn ai biết chuyện của ta-”
“ Ta biết rồi!!”
Chữ cuối cùng của hắn biến mất, Phong Ly cũng biến mất luôn... thậm chí còn để lại làn khói mỏng trong không khí.
Tịch Linh cuối cùng cũng được yên tĩnh, nàng mệt mỏi cùng cực nằm vật ra giường, không biết ngất đi từ lúc nào.
..............
“ Thúc thúc!!!
Tĩnh Hòa điện bị náo loạn lên, đệ tử canh gác bên ngoài bị mọt cơn gió lạnh vụt thẳng qua mặt đến nỗi khói bụi bay mịt mờ, nhưng không ai ngăn cản.
Đó là phong chủ của điện Dĩ Lạc, cháu trai mà chưởng môn cưng chiều như trứng mỏng đấy!!
“ Ly nhi, chạy như thế thì ra thể thống gì?”
Sương Ngọc lạnh mặt đem cổ áo của Phong Ly xách lên như gà, tiểu Phong Ly không cao, chỉ cao hơn Tịch Linh một chút, so với thúc thúc cao hơn hắn cả một cái đầu thì càng nhỏ bé hơn.
“ Thúc thúc... mau thả con xuống... thả con xuống”
Sương Ngọc cũng tha cho đối phương, lạnh nhạt tiếp tục cầm bút sửa lại tâm pháp trên bàn: “ có chuyện gì?”
“ Thúc thúc...” – Phong Ly chưa nói đã nghẹn lại, không biết nên với làm sao.. bởi vì hắn đã hứa không nói ra chuyện của Tịch Linh, nhưng hắn không biết khuyên nàng ta như thế nào nên mới muốn nhờ sư thúc.
Nhưng mở lời sao đây?
Nhìn thấy tiểu tử này xoắn xuýt bối rối, cứ ấp úng không thôi... Sương Ngọc cũng dừng bút, lạnh mặt đưa mắt nhìn hắn: “ Ly nhi, con chưa từng giấu ta chuyện gì cả”
Phong Ly nhìn sắc mặt lạnh ngắt của người tức khắc bị dọa, đứng trước sư thúc nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, hắn không nhịn được muốn khóc. Cuối cùng...Phong Ly rầu rĩ lắc đầu, cúi mặt bỏ đi trong sự ngơ ngác của chưởng môn.
Rời khỏi cửa điện, đệ tử gác cửa hành lễ với hắn...Phong Ly đột nhiên nhớ tới lời Tịch Linh nói...
Nàng nói hắn thực sự rất ngây thơ, rất đơn thuần.
Hắn biết nàng có ý tán thưởng, nhưng Phong Ly bây giờ mới nhận ra... hình như hắn được thúc thúc quá yêu chiều... yêu chiều đến nỗi chỉ cần thúc thúc cho Phong Ly sắc mặt lạnh... hắn liền không kiềm được liền cảm thấy ấm ức.
Nhưng cho đến khi ra khỏi Tĩnh Hòa điện, Phong Ly lắc đầu hồi phục tinh thần... một mình trở về Dĩ Lạc điện để tìm Tịch Linh.
Ở trong điện chưởng môn, Sương Ngọc nhìn từng động tác của Ly nhi khi bước ra khỏi điện... thằng bé giấu hắn gì đó, cũng không ở lại nói chuyện với hắn như mọi khi.
Đây là chuyện Ly Nhi trước đây chưa từng làm.
“...”
Phong Ly bay trở về điện chủ, lao thẳng đến chỗ của Tịch Linh.
Nàng vẫn nằm ngủ ở đó, hơi thở đều đặn. Phong Ly đến gần kéo chăn lên cho nàng, nhưng khi vô tình lướt qua... hơi thở của Tịch Linh có gì đó không ổn.
“...”
Khi chạm vào cổ tay chẩn mạch cho nàng, Phong Ly tức khắc trắng bệch cả mặt... Bây giờ hắn cực kì hối hận khi lúc nãy không cố gắng khuyên nàng tiếp tục con đường tiên lộ, tu tiên ít nhất có thể khiến cơ thể nàng ta ổn hơn, dù chỉ một chút cũng đã tạ ơn trời đất rồi...
Tịch Linh bây giờ phát sốt, bây giờ bệnh vặt của phàm nhân cũng có thể dễ dàng thu lấy cái mạng rách này của nàng ta.
Phong Ly không dám sử dụng linh lực, cơ thể như lưới cá này chắc chắn chịu không nổi một cơn gió lạnh. Hắn chạy thẳng vào bên trong lôi ra một hộp ngân châm, Phong Ly yêu thích y thuật, cũng khá thành thạo chuyện châm cứu này.
Một châm xuống Khúc trì, Phong Ly trị bệnh không ít, nhưng không biết vì sao mỗi một châm xuống người Tịch Linh, hắn lại có cảm giác lo lắng như thế...
Một canh giờ sau, Phong Ly chạy thẳng ra sau điện hái dược liệu... nhanh chóng đi nấu thuốc cho nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT