Tịch Linh gật đầu, chuyện này nàng có thể quyết định thay cho Chân Y:
“ Nhưng chỉ được một lần, hơn nữa ngài phải để ngài và 3 người kia phải đồng ý không tiết lộ chuyện của Chân Y”
“ Thứ 3, cô phải đảm bảo được thân phận của cô ta sẽ không bại lộ, nếu bại lộ, những kẻ ngoài kia chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện như ta”
“ Được, ta đồng ý với ngài”
Tịch Linh biết thừa hắn đang trả lại món nợ nàng cứu mạng 4 người bọn họ, từ nay về sau, bọn họ không ai nợ ai nữa.
“ Thành giao”
“ Thành giao”
Dưới chân bọn họ hiện ra một vòng tròn minh chứng cho giao ước thành lập, nàng chợt cảm thấy trời đất tối sầm, sau đó mất đi ý thức.
- ----
“ Tịch cô nương? Cô nương?!!”
Bên tai vọng rất nhiều âm thanh ồn ào nhốn nháo, Tịch Linh khẽ nhăn mày, ánh sáng le lói rơi vào trong mắt đau nhói, nàng chậm rãi mở mắt ra, chớp mắt vài lần mới có thể thích ứng được với ánh sáng.
“ Cô nương tỉnh rồi?! Mau!! Mau đi gọi Chu trưởng lão và Triệu trưởng lão đến đây!! Nhanh lên!!”
Hình như là tiếng của Diệp Anh, nàng đang ở đâu thế?
Chân Y... phải rồi... Chân Y?!
Tịch Linh muốn ngồi dậy, nhưng chỉ vừa cử động đầu ngón tay liền cảm thấy cả người như bị ném từ trên đỉnh Vân Di xuống, xương cốt gãy vụn. Nàng cuối cùng cũng từ bỏ, nhìn qua bàn nước bên cạnh liền nhìn thấy một hộp thuốc, là hộp ngân châm của Phong Ly.
Có lẽ... nàng đang ở núi của y.
Cạch!!
Phong Ly và Chu Thành Diễm đẩy cửa bước vào, Phong Ly từ đầu đến cuối không nói lấy một chữ, luyện ra thêm hai cây Bạch nguyên phi châm nữa, trực tiếp châm xuống người nàng. Tịch Linh khẽ nhăn mày, sau đó nhắm mắt cảm nhận chân khí của hắn lưu chuyển trong mạch máu, dần dần khiến nàng thanh tỉnh trở lại.
“ Chu trưởng lão, chưởng môn đâu rồi?”
Chu Thành Diễm liếc qua Phong Ly đang đứng trước mắt mình, hắn bí mật đánh ánh mắt với Tịch Linh, khẩu hình khẽ nói gì đó.
“ Ứng long không sao, chưởng môn đã xử lí lôi vân bên ngoài rồi, đừng lo”
Tịch Linh cuối cùng cũng có thể thả lỏng: “ Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“ Hai tháng”- Phong Ly không mặn không nhạt trả lời nàng, vẫn bình tĩnh tiếp tục thi châm.
“...”
Tịch Linh suýt nữa đã bật dậy, nhưng nàng vừa cử động,cảm giác bụng của mình bị chém ngang lập tức ập đến, đau đến run rẩy. Đã 2 tháng trôi qua, sau vết thương vẫn còn đau đớn như thế??
Phong Ly hình như biết nàng đang nghĩ gì, y không biểu hiện ra bên ngoài nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận tâm tình dao động kịch liệt của Phong Ly.
Thằng bé đang khó chịu.
“ Nội tạng của cô thiếu chút nữa đã phải cắt bỏ gần như toàn bộ, xương chỗ nào cũng có vết nứt, còn-“
Phong Ly nói một hơi dài rồi đột nhiên ngừng lại, chỉ chậc lưỡi một tiếng rồi ngậm miệng luôn. Không khí xung quanh hình như thoáng nặng nề, cũng may đột nhiên có tiếng người vọng lên từ bê ngoài.
“ Thưa Triệu trưởng lão, thuốc đã sắc xong”
“ Mang vào đi”
Chu Thành Diễm vuốt mồ hôi đi ra ngoài cửa đưa thuốc vào, không khí giữa Tịch Linh và Phong Ly càng ngày càng tệ, đến mức Chu Thành Diễm vuốt mồ hôi trán, rụt rè cầm chén thuốc đặt lên bàn cho nàng.
“ Tịch cô nương... cô – cô nhớ uống thuốc, ta đi trước đây”
Hắn chạy biến đi ngay sau câu nói đó, còn tiện thể đóng cửa giúp 2 người bọn họ.
“...”
Nàng mím môi nhịn đau định ngồi dậy vươn tay cầm lấy bát thuốc trên bàn, một bàn tay đã đè nàng xuống. Phong Ly thuộc càng thiếu niên như hoa như ngọc, nhưng bây giờ im lặng lại thành dáng vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng thiếu niên khó gần đó đang cầm lấy chén thuốc, múc một muỗng đưa đến trước mặt nàng.
Tịch Linh chớp mắt, chậm rì uống thuốc, cứ như thế ngươi đưa ta uống, nhanh chóng uống hết chén thuốc đắng đến tê người kia. Cuối cùng, Phong Ly tự mình dọn dẹp tất cả, sau đó đi ra bên ngoài.
Tịch Linh nằm trên giường khẽ thở dài, hai tháng nay xem ra đã xảy ra không ít chuyện.
Ngày hôm sau, nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy một chén thuốc nóng hổi đặt cạnh giường, Tịch Linh thực sự không thích uống thuốc, nhưng cuối cùng cũng nhịn lại uống hết bát thuốc còn đắng hơn cả hôm qua, một lát sau lại có tiếng gõ cửa: “ Vào đi”
Thì ra là Hữu Du đến thăm nàng, hắn ngồi cái ghế bên cạnh nàng, không ngừng thở dài: “ Hôm qua Phong Ly không cho ta đến thăm, sáng hôm nay cũng thế, nói rằng cô đã ngủ rồi, bây giờ mới đi vào được”
Tịch Linh nhoẻn miêng cười: “ Mọi chuyện thế nào rồi? Hai tháng nay hình như xảy ra không ít chuyện đúng không?”
“Ừm, chưởng môn đột nhiên gọi ta và Chu Thành Diễm trở lại, ngài ấy bảo ta bí mật đem giấu thiếu nữ ứng long đi, tình cảnh lúc đó thực sự rất đáng sợ, chúng ta cứ tưởng cô sẽ chết ngay lập tức luôn, Chu Thành Diễm đưa cô đến trước mặt Phong Ly, để thằng bé cứu mạng cô. Cô không tưởng tượng được vẻ mặt của Phong Ly khi nó nhìn thấy cô be bét nằm trong tay Chu Thành Diễm đâu...”
Nhắc đến đứa trẻ này làm nàng lại cảm thấy đau đầu, Tịch Linh nhanh chóng nói sang chuyện khác: “ Mọi người không sao chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT