Thành Diễm thực sự tò mò không chịu được chạy theo nàng, Hữu Du kéo người ra một góc, cũng kệ tên Thành Diễm nghe lén ở đằng kia:

“ Tịch Linh cô nương, ta là Hữu Du trưởng lão ở Trường Tu cung, núi của ta dành cho luyện thú, thuần thú, cực kì thích hợp với tư chất tuyệt vời như cô”

Tịch Linh tất nhiên từ chối: “ Tạ tiên nhân quan tâm, nhưng ta bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế, tu vi đều bị hủy hoại triệt để, sẽ chỉ làm thất vọng ngài thôi”

Hữu Du vừa nhìn thấy đã biết nàng ta là phàm nhân, còn chuyện bị hủy tu vi... Hắn nhăn mày cầm cổ tay của Tịch Linh lên, mặt ngọc đáng yêu nhăn lại:

“ Ra tay tàn nhẫn thế sao? Phong Ly rất quan tâm tới cô, nó là cung chủ của cung điện Dĩ Lạc, ở Vân Di nó giỏi y thuật nhất... đến Phong Ly cũng không có cách sao?”

Mà... Hữu Du nhìn nàng ta, đối phương là một tiểu cô nương dung mạo kinh người, thực sự có thể có kẻ có thể ra tay đến mức gân mạch tu luyện của nàng ta đứt đoạn, đan điện vỡ nát, tiên tủy đều như khóc gỗ mục xơ xác bong tróc ra từng mảng như thế... Phong Ly không có cách cũng là chuyện bình thường.

Cơ thể này còn sống được đúng thật cũng là chuyện kì tích.

Thành Diễm nghe được mà đơ người, hắn nhớ lại phong hoa tuyệt đại thiếu nữ ngồi thưởng trà dưới cây quýt mùa xuân, nàng ta ôn nhu như ánh trăng, không có chút gì là biểu hiện của kẻ sống dở chết dở, thậm chí còn tự tại hơn cả hắn.

“...”

Hữu Du thở dài, nàng nhìn thấy rõ ràng sự tiếc nuối trong mắt hắn, nhưng Hữu Du vẫn kiên định nhìn Tịch Linh: “ Ta vẫn hy vọng cô sẽ đến Trường Tu cung, ta muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô khi đứng trước vạn thú, không làm môn sinh cũng được, đến thăm ta là tốt rồi”

Nàng gật đầu: “ Tương lai sẽ có ngày đến quý cung bái phỏng”

“ Ừm, ta đi đây”

“ Tạm biệt tiên nhân”

Tịch Linh tạm biệt hắn, nàng cũng phải vào bên trong Thừa Tô điện đối mặt với Sương Ngọc.

“ Ly nhi, Thành Diễm, các người ra ngoài trước”

“!!!”

“ Tại sao-“

“ Triệu trưởng lão, Chu trưởng lão, đây là mệnh lệnh từ chưởng môn của Trạch Linh tông”

Sương Ngọc lạnh mặt nhìn xuống 2 người bọn họ, Phong Ly có được hắn cưng chiều cũng phải nghe lời cùng Thành Diễm ra khỏi đó. Sương Ngọc lập thêm vài lớp kết giới bảo vệ, hắn ngồi trên cao nhìn xuống nàng, xem ra cũng đã nhận ra gì đó.

“ Nói đi, cô là ai?”

Tịch Linh không trả lời câu hỏi đó mà hỏi lại hắn: “ Có thể nói cho ta biết lí do ngài nghi ngờ thân phận của ta hay không?”

“ Công đức, thương thế và vạn thú yêu quý”

“...”

Thiên đạo che giấu giúp nàng, nhưng thực lực của Sương Ngọc e rằng không còn ở Nguyên Anh nữa, hắn đã có thể lờ mờ nhìn được một chút ít ánh sáng công đức. Phong Ly sẽ xem như bản thân bị hoa mắt, nhưng chưởng môn của Trạch Linh môn thì không như thế.

“ Giờ thì nói được chưa?”

Tịch Linh thở dài gật đầu.

“ Ta là Tịch Linh, là một trong những người sống sót sau Hồng triều đọa ngục vạn năm trước”

“...”

Sương Ngọc có lẽ đã đoán đến được điểm này, tư chất vạn thú quy phục sẽ là gần như không có ở giới tu chân, chỉ có thể tồn tại ở vạn năm trước, chính là thời điểm anh tài tụ tập như tinh tú, tụ lại thành một quân đoàn tôn thờ Huyền Cửu Lan và Tịch Linh.

Sương Ngọc không biết về Huyền Cửu Lan và Tịch Linh, không một ai ở tam giới này còn biết tới 2 cái tên kia, họ chỉ nửa tin nửa ngờ vào truyền thuyết của hộ thần cửu cung và thần nữ.

Sương Ngọc yên lặng nghe nàng nói, hắn cũng lâm vào trầm tư.

“ Ta chỉ từng là người trong quân đoàn tôn thờ thần nữ và hộ thần cửu cung, sau hồng triều bọn họ hy sinh vẫn diệt, hồng triều biến mất, lượng công đức ngài thấy trên người ta chính là từ công sức đi áp chế hồng triều.”

“...”

“ Thương thế trên người cô cũng là do hồng triều đạo ngục?”

“ Phải, dính một chút hắc khí của Hồng triều, hắc khí đày đọa trăm ngàn tạp niệm đau khổ, thứ đó lập tức bào mòn cả tiên cốt, tổn hại cả tinh thần...”

Tịch Linh hơi ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục: “ đã có rất nhiều vì Hồng triều mà nổi điên tự sát”

Tịch Linh ngẩn đầu nhìn Sương Ngọ: “ Các người muốn tìm thần nữ vì lí do gì?”

Hắn nhìn nàng, có lẽ xem câu hỏi của nàng là tất nhiên... sử kí độc truyền cho chưởng môn cũng có ghi chép đội quân của thần nữ và hộ thần xem họ như thần linh mà tôn thờ, tuyệt đối trung thành.

“ nói thật với cô cũng không sao,ta thực ra cũng không biết cần phải tìm thần nữ để làm gì?”

“...”

Tịch Linh nhăn mày, dường như không hài lòng với câu trả lời kia, Sương Ngọc lại tiếp tục: “ không biết từ lúc nào, ta cũng nghe các bậc trưởng bối của các tông môn đều nhắc nhở hậu bối đi tìm thần nữ, nhưng tìm thần nữ để làm cái gì... hình như đã nhiều năm, mục đích kia cũng đã dần dần bị lãng quên...

“ Sương Ngọc, nếu nàng thực sự chuyển thế thì ngươi sẽ làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play