Lưu quản sinh cũng hiểu dị năng dũng sĩ đều không phải người bình thường, nàng ta từ trên xuống dưới không có một chút tu vi, nhưng mỗi một cử chỉ đều khiến người ta không thể khinh thường. Đây là cao quý từ trong xương sao?
Tịch Linh thực sự không biết bản thân trông như thế nào, chỉ là ngày hôm sau, người ta nói với nàng tiên sinh kia là tam phẩm, sau lần gặp đầu tiên đã trở về viết thư tiến cử nàng lên tam phẩm.
“...”
Nàng lim dim dưới tán cây lớn, mặt đất dưới người nàng đột nhiên rung nhẹ, Tịch Linh lập tức mở choàng 2 mắt ra.
Ngọc bội bên người rực sáng chớp tắt liên hồi: “ Hữu Du trưởng lão!! Yêu thú ở rừng Nguyên Sơ đang nổi điên!! Chúng đều là nguyên anh yêu thú! Chúng tôi không thể cản lại!! Xin ngài hãy ra mặt!”
Tim Tịch Linh hụt đi một nhịp, nàng dùng tốc độ nhanh chóng nói với bọn họ: “ tất cả lui về không được chống cự, ta sẽ đến đó, tuyệt đối không được có bất cứ ai ở lại! Khởi động kết giới phòng vệ đi!”
“ Nhưng-“
“ đó là mệnh lệnh!! “
“ Vâng!!”
Tịch Linh chạy đến rừng Nguyên sơ là nơi lúc trước y dẫn nàng đến, trên đường đi mọi thứ đã đổ nát, không ít yêu thú dạng huyền điểu đã nổi điên tông thẳng vào màn kết giới bên ngoài thuần thú phong.
Ánh sáng vàng vụt lên ngăn cách hoàn toàn giữa nơi này và nơi có môn sinh. Một phần lớn yêu thú vừa chạy ra khỏi rừng đạp vỡ không ít cấu trúc của thuần thú phong. Tịch Linh đứng trước đống đổ nát, kết giới phòng vệ của Sương Ngọc và Hữu Du đã hoàn thành dựng lên nhốt nàng lại cùng với chúng. Nhìn yêu thú cứ như điên đâm đầu vào cấm chế đến đầu rơi máu chảy, Tịch Linh phải nhanh chóng nghĩ cách
Tử tâm đại mãng bò đi còn để lại cả một đường càn quét rừng nguyên sơ, yêu thú gào thét điên cuồng chạy tán loạn, nàng thân mình nhỏ xíu còn không bằng cả bụi trong mắt của nó, tiếng nàng sẽ không chạm được đến yêu thú, xung quanh quá hỗn loạn.
“...”
Tịch Linh cầm một mảnh gỗ từ đống đổ nát kia, mặt không đổi sắc dùng tay không nắm chặt nó lại, dùng sức giật mạnh ra. Mảnh gỗ sắc nhọn ghim vào trong tay, lập tức tứa máu như suối.
Nàng dùng bàn tay đầy máu của mình đưa lên trời, Tử Tâm đại mãng có khứu giác kinh người, mắt đỏ ngầu của nó dần dần bình tĩnh trở lại, cho đến khi nó nhìn thấy Tịch Linh tay dính đầy máu... nhỏ giọt tí tách suốt cả một quãng đường dài.
Thiếu nữ kia nhỏ bé, một đường thẳng hướng về phía con mãng lớn kinh hồn kia. Tử Tâm nhìn thấy tay dính máu của nàng nàng sắp chạm đến lớp vảy tím lạnh ngắt của mình, nó tức khắc rụt người lại.
Tịch Linh giống như có thể thấy nó nhìn nàng như sắp nhỏ nước mắt, thiếu nữ lắc đầu, dịu giọng xuống:
“ Ta không sao... tử tâm đại mãng, ngươi to nhất ở đây, ngươi giúp ta bảo chúng bình tĩnh lại”
Nó lập tức quắc mắt ngập sát khí nhìn xung quanh, nhưng sát khí lập tức biến mất khi nó nhìn xuống Tịch Linh... Xung quanh nàng đột nhiên xuất hiện một bong bóng trong suốt, mang nàng bay lên bầu trời.
Tịch Linh không lấy một cái nhăn mày, dùng ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay tứa máu của mình, máu lại chảy ra. Tử Tâm đại mãng gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, tiếng gào đau khổ như thế liền khiến yêu thú quay đầu nhìn lại...
Bên cạnh con rắn lớn kia, thiếu nữ kia mỉm cười dịu dàng vẫy tay bảo chúng quay trở lại đây, nàng nói... không sao không sao... có ta ở đây, đừng sợ... dựa vào ta đi.
Nàng bây giờ còn không thể dùng linh hồn truyền âm, chỉ có thể dùng máu thịt để đưa linh trí của chúng trở về, cách này từ xưa đến nay luôn hiệu quả nhất, thậm chí còn hiệu quả với cả Cửu Lan. Nhưng hắn nói hắn đau lòng, hắn không thích... cho nên... nàng từ lâu đã không còn dùng đến cách này nữa.
Yêu thú nhìn thấy nàng tức khắc dịu xuống, chỉ là một kẻ không bằng cả phàm nhân lại có thể khiến những yêu vật như chúng muốn gửi gắm cả linh hồn, nhìn thấy tay nàng ta chảy máu, chúng rụt rè lùi lại. Chúng biết chúng làm nàng bị thương, đến cả lưu ly độc giác hung bạo cũng run run cúi xuống. Chân Tịch Linh cuối cùng cũng chạm xuống mặt đất, bâu trời yên tĩnh đến dị thường, vạn thú có bò cũng bò đến trước mắt nàng... yên lặng như chịu phạt. Bước chân nàng hơi lảo đảo, dựa người vào tử tâm đại mãng, đến nó cũng đau lòng cúi xuống.
Tịch Linh bật cười xoa xoa vảy lạnh của nó bảo với chúng rằng chỉ là vết thương nhỏ, nàng thực sự không sao.
“ Kết giới duy trì cả một ngày, ta ở đây với các ngươi”
Tịch Linh dẫn chúng trở về rừng Nguyên sơ, bản thân nàng ngồi tựa vào một cái gốc cây lớn, bên cạnh còn có một con thỏ trắng mắt vàng dựa vào người nàng. Cả một rừng đại ngàn, chúng đều tụ lại canh giữ cho thiếu nữ yên giấc.
Những người trong thuần thú phong nhìn thấy yêu thú đã trở về rừng,có lẽ Hữu Du trưởng lão đã thành công trấn áp chúng lại. Bọn họ nhanh chóng tụ lại, khôi phục xây dựng chỗ bị hủy hoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT