Tịch Linh nghe câu trả lời như nói đùa của hắn nói đến bật cười: “ nàng sẽ không về đâu, đừng tốn công xây miếu”
Hắn nhìn Tịch Linh thuận mắt hơn nhiều, nàng ta thực sự là kẻ ở vạn năm trước, lớn hơn Phong Ly không biết bao nhiêu kiếp. Phong Ly sẽ không thích một lão bà bà như nàng ta.
“ Tịch Linh, nếu muốn ta bao che cho ngươi, ngươi phải biết một quyển sách nói rõ tường tận cho ta về ngươi”
Tịch Linh nghiêng đầu: “ Ta có thể giữ một số bí mật của Hồng Triều chứ?”
“ có thể”
Ngày hôm sau, Sương Ngọc thực sự nhận được một quyển sách, bên trong nói về thương thế của nàng, thần nữ và hộ thần vẫn diệt, lí do nàng vẫn còn sống được đến bây giờ đại khái là vì công đức ngày xưa...
Hắn cuối cùng cũng đồng ý không soi xét Tịch Linh, nàng không cần hắn cung kính, chỉ cần Sương Ngọc không phóng khí lạnh, dẹp sát ý với nàng thì Tịch Linh đã tạ ơn trời đất.
Ngày hôm sau hắn công bố với mấy vị trưởng lão kia quang minh chính đại giữ nàng lại làm khách.
Chuyện không ngờ chính là...Tịch Linh đồng ý.
Đại khái nguyên văn của Sương Ngọc chính là: “ Cô cũng là người của quân đoàn, để có được tin tức của thần nữ, cô chắc chắn sẽ có một ngày bị bại lộ, biết vì sao không? Vì một kẻ phàm nhân từng làm khách ở Điện Thừa Tô không có thân thế, vì Trạch Linh tông là môn phái đứng thứ 2 về việc truy vết thần nữ, cô chắc chắn không biết bên ngoài truy hồn thần nữ như chó đói chờ xương, họ sẽ không tha cho gốc gác của bất cứ ai có thân phận khả nghi như cô bước ra từ cửa lớn Trạch Linh tông, hơn nữa, nếu một lần nữa gặp vạn thú triều bái, cô chắc chắn bại lộ”
“ Muốn lưu lạc thiên nhai cũng không sao, nhưng những kẻ có thể nhìn thấu công đức như ta không ít, cô có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ che giấu được?”
“ Ở Trạch Linh tông thì tốt sao?”
“ Phải, chỉ cần cô quang minh chính đại làm khách nhân, tạo một thân phận cho cô, bọn họ sẽ kiêng dè kết giới của Trạch Linh tông môn”
“ Một khi cô đã bước qua kết giới ở cửa lớn, mọi hoạt động của cô đã giám sát”
“ Là lỗi của ta sao?”
Sương Ngọc gật đầu: “ Phải, nếu từ đầu cô không để bị bọn Diệp Anh và Hồng Tự nhìn thấy, để họ nhìn thấy chính là thời khắc cuộc đời của cô thay đổi”
“...”
“ Ngài sẽ tạo một thân phận của ta như thế nào?”
“ Nếu cô có bản lĩnh trở thành một phần của quân đoàn mạnh nhất từ cổ chí kim thì cũng có thể trở thành một quản sinh ngay cả với thân thể không bằng cả phàm nhân này”
Hắn... muốn nàng ẩn mình dưới một núi, thực sự thì nhân tài tuyệt thế của Trạch Linh nhiều vô số, thêm cả một kẻ từ đâu chui ra như nàng chắc chắn không sao, dù sao nơi này cũng chọn cả kì nhân dị sĩ đến, không quá ngạc nhiên.
Tịch Linh xem ra không còn cách nào... cuộc đời bình an của nàng thực sự vì một bước sai lầm mà đã thay đổi đến nhường này...
Không biết là tốt hay xấu.
- ----------
“ Vị cô nương, có thể chỉ đường cho ta đến chỗ Hữu trưởng lão không?”
“ Cô nương...”
Nàng ta nhìn nàng từ trên xuống dưới, một nữ nhân mang khăn che mặt hỏi chỗ của trưởng lão nhà bọn họ: “ Cô nương, cô có lệnh triệu tập của ngài ấy hay không?”
“...”
Tịch Linh cầm ra một cái lệnh bài bằng ngọc mà Sương Ngọc đưa cho nàng, nói nàng cầm đến núi này là có thể đi thẳng đến Trường Tu cung gặp Hữu Du.
Cô gái kia nhìn thấy lệnh bài không khỏi giật mình, khẽ khom mình: “ Thất lễ với khách nhân, thật đắc tội”
Tịch Linh lắc đầu, nhẹ giọng hỏi đối phương: “ Cô có thể đưa ta đi đến gặp Hữu Du trưởng lão không?”
“ Vâng, mời cô nương theo ta”
Cốc cốc!
“ trưởng lão, có một tiểu cô nương cầm lệnh bài của chưởng môn muốn tìm ngài”
“ Lệnh bài của chưởng môn? Cô nương?!”
Hữu Du ngồi trong điện chính ngờ ngợ... cho đến khi sực nhớ ra liền đứng phắt dậy, đi vội ra bên ngoài.
“ Tịch Linh đến phải không?”
Ở bên ngoài cửa điện, nàng quay người mỉm cười, khẽ khom người với đứa bé còn nhỏ hơn cả nàng kia: “ Hữu trưởng lão, như lời đã hứa, ta hôm nay đến bái phỏng, còn có cả việc muốn nhờ cậy ngài”
Nữ tu kia nhìn thấy trưởng lão nhà mình 2 mắt sáng lên, cuối cùng nàng ta cũng có thể nhìn thấy được dáng vẻ giống với trẻ con nhất của Hữu Du, không uổng kiếp này... xem ra nói chuyện này cho đám sư huynh đệ kia còn có thể lấy làm tự hào.
“ Vào đi”
Tịch Linh trước khi đi cùng y còn quay đầu lại khẽ cảm ơn với nữ tu đưa mình lên đây, nàng ta ngơ ngác nhìn hình dáng thiếu nữ phiêu dật trong gió lớn Trường Tu, cảm thấy bản thân thực sự vừa được chứng kiến cái gì là y cốt đạo mạo còn hơn cả tiên nhân.
“ Cô muốn nhờ ta việc gì? Nếu có thể, ta sẽ hết sức giúp đỡ”
“ Ta muốn gia nhập môn sinh của ngài”
“...”
Nước trà chảy tràn ra bên ngoài ly không hề đứt đoạn, Hữu Du giữ nguyên tư thế rót trà, há hốc nhìn nàng, hắn nhiều lần vỗ trán, giống như phải xác định bản thân không gặp ảo giác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT