Song song, thuần thú phong cũng tiếp nhận thêm một đợt môn sinh gia nhập. Ở thuần thú phong đứng đầu bởi Hữu Du – trưởng lão Trường Tu cung, dưới hắn là chủ quản các giáo đường, gồm những sư phụ đảm nhận các vị trí dạy dỗ phân nhánh, phân nhanh của thuần thú phong phức tạp, bao gồm luyện thú, ngự thú, dưỡng thú, thăng cấp... đứng đầu mỗi phân nhánh là một sư phụ, đều có lý thuyết và thực hành, dưới sư phụ sẽ đến quản sinh như nàng chủ trì lí thuyết, quản sinh chủ trì thực nghiệm.
Tất cả đều phân ra các thể loại nhất nhị tam phẩm tam phẩm chính là cao nhất,Tịch Linh chính là một quản sinh nhị phẩm, đến chuyện này nàng cũng không biết. Trưởng lão chỉ có một,không phân cấp bậc, đứng đầu của một phong, chủ của một cung, tôn quý vô cùng. Mỗi trưởng lão hay sư phụ, thậm chí quản sinh cùng cấp hoặc thấp hơn nàng đều có thể thu nhận đệ tử, đệ tử của quản sinh sẽ là đệ tử nội môn, còn có các kì tuyển chọn khắc khe khác, muốn thăng phẩm còn phải được người trên cấp tiến cử.
Tịch Linh đóng quyển sách sơ lược phân bậc ở Trạch Linh môn lại, nếu nàng còn dùng được nghiệp hỏa, nàng nhất định sẽ dùng nó đốt sạch quyển sách này. Tịch Linh thêm một phần cảm thán trước sự giàu có đến khinh người của Trạch Linh tông, Sương Ngọc lại nắm trọn vẹn cả nơi này trong lòng bàn tay...
Trường Mục à Trường Mục, ngươi muốn quyền lực giam giữ Tịch Ly qua bao nhiêu kiếp, ta thực sự không ngờ thực lực và ý nghĩ đó của ngươi đã lớn mạnh như thế này.
Đúng là khiến người ta không thể không sợ.
“...”
Ngọc bội hắn đưa nàng đột nhiên sáng lên lập lòe, bên trong là một đoạn truyền lời bẩm báo. Tịch Linh lấy danh nghĩa của Hữu Du tiếp nhận nó, những người hắn chuẩn bị cho nàng chính là 8 vị sư phụ tam đẳng, nàng ở trong bóng tối cầm ngọc bội của Hữu Du, những kẻ đó cũng sẽ không biết đến Tịch Linh.
“ Trưởng lão, lễ tiếp nhận tân môn sinh đã hoàn thành, gồm có 124 môn sinh mới, đã phân phó đến các quản sinh nhất phẩm”
“ được”
Tịch Linh trả lời hắn... nói thật thì nàng cũng không biết mặt đối phương, cứ như thế 2 bên nhận lệnh và ra lệnh, duy trì điều hành cả một phong khi không có mặt Hữu Du.
Tịch Linh cũng đã đến giờ soạn thư trúc lên lớp, môn sinh trong lớp nàng càng ngày càng nhiều, đến mức Tịch Linh mỗi lần nhìn thấy nhìn thấy mấy thiếu niên thiếu nữ ngồi thẳng lưng chờ nàng bước nào lại thêm một lần cảm thán.
Bóng dáng tử y lướt qua dịu dàng đằng sau lớp mành che, người ngồi ở dưới lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ với nàng.
“ Chào quản sinh”
“ Ừm”
Tiếng nói nữ tử mềm mại như nước, thanh thoát bồng bềnh: “ Bắt đầu thôi”
“ Vâng”
Tịch Linh không biết mỗi phong đều sẽ có một bảng chi tiết rõ rệt về số lượng môn sinh trong từng lớp học, cứ như thế số lượng môn sinh của lớp ngự thú cho nàng dạy dần dần tăng lên, trở thành chủ đề bàn tán... dần dẫn dắt sự chú ý của những quản sinh khác.
Cho đến khi môn sinh của người khác chạy theo nàng, Tịch Linh mới nhận ra bản thân gặp rắc rối không ít.
“Lưu quản sinh-” .
||||| Truyện đề cử:
Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
“ Suỵt”
Một ông lão đứng bên ngoài cửa sau nhìn vào cái lớp học chật chội chen chúc của nàng liền nghiền ngẫm. Nghe danh đã lâu, hôm nay cũng muốn nghe thử xem nơi này dạy những thứ uyên thâm gì. Tịch Linh không biết đến đối phương, vẫn bình thản cầm thư trúc giảng bài.
Thật ra, Tịch Linh dạy học cứ như đôi bên bàn chuyện, muốn trao đổi cứ nói, không biết cứ hỏi, phân nửa thời gian đều là các môn sinh kia đặt câu hỏi với nàng, Tịch Linh sẽ trả lời, thậm chí bổ sung thêm vào chuyện. Đối với nàng, những môn sinh kia sẽ là người hiểu bản thân mình cần gì nhất, thiếu thứ gì, nàng sẽ nói thứ đó, không cần thừa thãi, không cần dài dòng.
Bọn họ chỉ cần ngồi thẳng lưng nghe hỏi và trả lời, cực kì thoải mái.
Lưu quản sinh kia đến cuối cùng cũng không ngờ đến bản thân cũng sẽ bị lôi cuốn, tay chân ngứa ngáy muốn đặt câu hỏi.
Đây là nhị phẩm quản sinh sao? Tam phẩm còn dư thừa kia kìa...
Lưu quản sinh thầm thở dài cảm thán người ngồi đằng sau màn kia, đối phương thậm chí có cả lượng kiến thức thượng cổ mà ông ta không biết đến. Không biết các sư phụ tìm được người ở đâu thế này...
“ Hôm nay dừng ở đây thôi”
Tiếng thiếu nữ như đánh thức ông ta, môn sinh lục đục đứng dậy chắp tay, Lưu quản sinh chờ người đi hết mới đi nhanh đến trước màn che.
“ Tịch quản sinh, nghe danh đã lâu”
“...”
Tịch Linh theo lễ bước ra khỏimàn che hành lễ với đối phương, vì đề phòng, lúc nào lên lớp nàng cũng mang khăn che mặt: “ Tiên sinh khách sáo”
Trông dáng vẻ của đối phương chỉ là một tiểu cô nương, còn nhỏ mà đã giỏi như thế.
“ Tịch quản sinh tuổi trẻ tài cao, vừa rồi lời giảng lôi cuốn danh bất hư truyền”
“ Tiên sinh đã chê cười, chỉ là kiến thức vụn vặt, ta đã tự mình bêu xấu rồi”
“ Không biết Tịch quản sinh xuất thân từ đâu?”
“ Tiểu nữ thường dân, cũng may đọc được một chút sách cổ, sau đó được người trong phong tốt bụng thu vào”