Tịch Linh nhìn thấy chân thân ứng long của Chân Y nằm dài trên mặt đất, cây cỏ xung quanh đổ rạp, cả một địa phận như bị nhiễm phải máu. Hữu Du và Sương Ngọc ở bên cạnh ứng long, đang cố gắng kìm nén không cho ứng long phát cuồng
“ Bạch lang, ngươi ra ngoài trước”
Sói trắng khẽ tru lên một tiếng, nhìn nàng rồi xoay người chạy khỏi đó. Tịch Linh chạy đến chỗ của 2 người kia đang thi pháp: “ Chân Y làm sao thế?”
Nàng sờ lên vảy của ứng long, thân nhiệt của Chân Y bình thường không cao, nhưng bây giờ lạnh đến dọa người, giống như sờ vào tảng băng.
“ Phải gọi tỉnh linh trí của Chân Y trước đã”
Tịch Linh vạch cổ tay chuẩn bị lấy máu, nhưng cảnh tượng Phong Ly đập cả hộp thuốc xuống đất vỡ tan thành khi không có Tịch Linh ở đó, đã bị nàng vô tình bắt gặp thoáng sượt qua trong đầu.
Chỉ trong chớp mắt, Tịch Linh đã thay đổi hành động.
“ Chưởng môn, ngài chắc biết cộng hưởng tâm thuật đúng không?”
“ Cô muốn cộng hưởng với ứng long này?”
Hữu Du lập tức phản đối: “ Không được, lỡ như cô không kìm được bị ứng long ảnh hưởng sẽ bị rối loạn tâm thần”
“ Cách này ít nguy hiểm cho ta hơn việc lấy máu tịnh khí, hơn nữa ngài cũng biết tâm thần ta sẽ không bị dao động dễ dàng như thế. Nhanh lên, không có thời gian đâu”
Hữu Du nhìn nhận phần thiệt phần hơn, cuối cùng đồng ý cách này, hắn sẽ hộ pháp cho Tịch Linh, để Sương Ngọc thi pháp cho 2 người.
Vòng tròn linh pháp khổng lồ nổi lên dưới chân ứng long, Tịch Linh trong vòng điểm trán cho Chân Y, cảm nhận mối liên kết mờ nhạt của 2 người. Tịch Linh trong đầu niệm lại thánh kinh, gọi Chân Y bằng giao thoa linh hồn, để nàng ấy nghe được âm thanh của nàng mà quay về.
Ứng long khẽ cựa mình, Tịch Linh khẽ xoa xoa cái vảy rồng to lớn, màu đỏ bao trùm một địa phận to lớn dần dần nhạt đi, Tịch Linh được sự đồng ý của Sương Ngọc, mượn lực từ hắn thông qua khẩu quyết của nàng, gọi dậy Chân Y thành hình dáng một nữ tử ra.
Ứng long dần dần thu nhỏ lại, biến thành một nữ tử cả người đầy rẫy thương tích trước mắt nàng. Pháp lực của Sương Ngọc xuyên qua người nàng vẫn đều là đau đớn, nàng vẫn chậm rãi mượn lực từ hắn phục thương sơ bộ cho Chân Y.
Mọi thứ dần dần lui đi, nàng cắn răng đứng thẳng người, đi đến đỡ Chân Y nằm dựa vào người mình.
“ Long châu của Chân Y đâu? “
Sương Ngọc lấy ra một viên ngọc mờ đục to bằng cả nắm tay đưa cho nàng, Tịch Linh cầm long châu trong tay, chuẩn bị thanh tẩy long châu bị đục. Hữu Du ngồi xuống cạnh Tịch Linh, xắn tay áo lên giúp nàng.
Lực lượng hắn truyền vào người nàng có chút đỡ đau hơn của pháp lực của Sương Ngọc, một canh giờ sau, viên ngọc trong tay nàng biến thành trong suốt, tỏa ra tương quang ấm áp, nó tựa như có linh, chậm rãi nhập vào trong người của Chân Y.
Những vết thương trên người nàng ấy sẽ dần được long châu phục hồi, long tộc thượng cổ sức mạnh không thể xem thường, bị hồng triều giày vò vạn năm vẫn có thể tồn tại, vẫn còn nhờ ra nàng. Chân Y gọi nàng là công chúa, thực ra...Lại Chân Y mới đích thực là một công chúa long tộc thuần chủng, ngày đó thiếu nữ một lòng một dạ đi theo nàng, đến cuối cùng trở thành kết cục thế này.
Trong giây phút nàng còn chìm trong kí ức mơ hồ, Chân Y vô thức cử động, bàn tay bầm tím gầy gò khẽ níu lấy cánh tay của nàng...
Sắc đỏ dần dần lui đi, đã không còn nguy hiểm gì nữa.
Tịch Linh muốn nói Hữu Du và chưởng môn cứ về trước, để nàng ở lại với Chân Y. Dù sao yêu thú không thích có người khác vào lãnh địa, Sương Ngọc và Hữu Du cũng rất bận.
Chiều tàn, yêu thú dần vây quanh 2 người, Tịch Linh đặt nàng ấy nằm gối đầu lên đùi mình, một con hổ vàng nhẹ nhàng lách ra sau lưng Tịch Linh, nằm xuống sau lưng nàng.
Tịch Linh khẽ cười cảm tạ, sau đó nằm dựa vào người kim hổ, nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng hôm sau, mặt trời chỉ lọt được vài tia sáng khu rừng rậm rộng lớn, Tịch Linh ngủ không sâu, chỉ một chút tiếng động liền tỉnh lại. Lăng Linh lang từ đâu ngậm về một cái lồng, Tịch Linh vừa nhìn liền ngơ người. Bên trong cái lồng là một chén thuốc, còn được sử thuật thuật pháp để không đổ ra bên ngoài.
“ Ngươi... lấy nó ở đâu thế?”
“...”
Tịch Linh đặt Chân Y xuống, sau khi uống cạn thuốc bên trong liền cầm theo cái lồng rồi đi cùng với Lăng Linh lang ra ngoài bìa rừng nguyên sơ. Ở đó có một bóng người đã chờ sẵn, là Phong Ly.
Nàng thực sự khá bất ngờ, thì ra hắn nhờ Hữu Du, gián tiếp nhờ bạch lang đưa thuốc buổi sáng đến cho nàng: “ Ngài có lòng rồi”
Phong Ly nhìn cái chén thuốc đã cạn, mặt không biểu cảm đem cái lồng trở về: “ Buổi chiều ta sẽ đưa thuốc cho cô”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT