Hán Việt: Súc ý nhiệt vẫn Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia Editor: Ly Serein
Văn Án
Lần đầu tiên Trình Vi Nguyệt gặp mặt Triệu Hàn Trầm là trong buổi tiệc về hưu của cha mình.
Ông say bí tỉ, tay vỗ vỗ vai người đàn ông trẻ đứng cạnh, miệng lè nhè nhũ danh của cô: "Ninh Ninh, cậu ấy là người học trò cha tâm đắc nhất."
Triệu Hàn Trầm cười nhẹ, hai hàng lông mày hẹp dài bất đắc dĩ tản mạn, cô gái tuổi mười tám rung động đầu đời.
Nơi phố đông người qua, người đàn ông phong độ ngời ngời ép cô gái xinh đẹp vào góc tối, miệng thổi nhẹ một ngụm khói vào miệng của người đối diện. Dư quang ánh mắt liền thấy cô, anh mỉm cười "Ninh Ninh?"
Tâm động không thể tránh khỏi.
Nhưng tên lãng tử lại không biết lỗi, chia tay náo đến khó coi.
Ngày chia tay, hoa khôi Kinh đại Trình Vi Nguyệt trước con mắt nhìn chăm chú của mọi người tặng Triệu Hàn Trầm hai bạt tai, sau đó quay mặt đi không di chuyển.
Nhưng không ai biết rằng, trong chiếc xe thương vụ, Châu gia gia chủ đoan trang tôn quý, truyền kì trong giới pháp luật Châu Kinh Duy nhéo nhéo chiếc cằm nhỏ của thiếu nữ hôn mãnh liệt.
Thật lâu sau, anh dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, khuôn mặt tự phụ, ngữ khí ôn nhu "Chơi đủ chưa?"
- ---
Trình Vi Nguyệt từng thấy bộ dạng ôn nhu của Châu Kinh Duy. Vào hôm mùng 1 tháng giêng tuyết rơi, chùa Linh An ở Kinh Thành, trong trời đất tuyết rơi đầy, tấp nập người qua lại, hương khói nghi ngút, cô đi cầu nhân duyên với Triệu Hàn Trầm.
Đến khi Châu Kinh Duy ngược dòng người đến, đem tấm bùa nhân duyên nhét vào trong tay mình "Không phải tất cả ước nguyện đều sẽ được đền đáp."
Anh dừng một chút, nói "Ninh Ninh, chơi đủ rồi thì về thôi."
Đức Phật nói quay đầu là bờ, ngày hôm đó Trình Vô Nguyệt không ngừng quay đầu, đều nhìn thấy Châu Kinh Duy đứng ngay phía sau mình, trong biển người, ánh mắt kiên định nhìn cô.