Mẹ của Mạnh Thính Nhứ, Mạnh Thanh Thanh và cha cô Thẩm Đường Dã khi Mạnh Thính Nhứ còn nhỏ đã ra nước ngoài, mỗi năm chỉ về một hai lần.
Cô là ở Tần gia lớn lên.
Dì Tân Điềm và chú Tần Thời Ngộ đối với cô rất tốt, Tần Hạ đối với cô cũng rất tốt.
Một vài mảnh vụn của tuổi thơ hiện lê trong đầu cô, Mạnh Thính Nhứ mềm lòng, cuối cùng cũng không giằng co với Tần Hạ nữa.
Cô ngoan ngoãn nói một từ "được".
Đêm tối, ở trung tâm Kinh thành đang chìm trong bóng đêm, bệnh viện nhân dân.
Triệu Hàn Trầm bị viêm dạ dày cấp tính, có lẽ do chế độ ăn uống và ngủ nghỉ không điều độ trong khoảng thời gian này.
Không tính là bệnh nặng, cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là cần phải truyền nước muối, nghỉ ngơi đầy đủ.
Triệu Hàn Trầm đang ngủ, bởi vì đang bị bệnh, sắc mặt của anh không tốt lắm.
Diệp Thành ngồi ở bên cạnh điều chỉnh lại bình truyền nước cho anh, an tĩnh đợi anh tỉnh lại.
Cảnh Tinh vẫn còn một đống công việc cần phải xử lý, Triệu Hàn Trầm lại bệnh như thế này, ngày mai sợ là không thể tiếp tục làm việc.
Diệp Thành tháng này tăng ca đến đau cả đầu.
Đợi đến qua nửa đêm, Triệu Hàn Trầm trong giấc mơ lẩm bẩm.
Diệp Thành nghiêng người qua nghe, nghe thấy anh nói: "Ninh Ninh."
Diệp Thành sững sờ, tâm tình có chút phức tạp.
Ninh Ninh là nhũ danh của Trình Vi Nguyệt.
Triệu Hàn Trầm trong lúc ngủ mê lại gọi tên cô, chắc hẳn là phải rất để tâm.
Câu nói đó như thế nào nhỉ?
Yêu mà không hay biết.
Diệp Thành thở dài một hơi.
Điện thoại của Trình Vi Nguyệt không gọi được, nửa đêm, anh biết đi đâu tìm cô.
Diệp Thành nghĩ nghĩ, gửi một tin nhắn cho Trình Vi Nguyệt: "Trình tiểu thư, Triệu tổng bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, tình trạng rất nguy cấp, muốn được gặp cô một chút."
Ở cuối tin nhắn, Diệp Thành cẩn thận cho thêm địa chỉ bệnh viện, chi tiết đền tận số phòng.
Làm xong, Diệp Thành nhìn Triệu Hàn Trầm tình trạng vẫn ổn, dặn dò y tá phòng vip vài câu, liền tính toán đi đến Cảnh Tinh tăng ca,
Chỉ là anh vừa mới ra khỏi bệnh viện, điện thoại tư nhân đột nhiên đổ chuông.
Là một số điện thoại lạ.
Diệp Thành đứng ở cửa bệnh viện, trau mày nhận điện thoại: "Xin chào."
"Chào anh, là thư ký Diệp đúng không? Tôi là Kiều Tịnh Tuyết, điện thoại của A Trầm tại sao lại không gọi được, tôi tìm anh ấy có chuyện." Kiều Tịnh Tuyết ở đầu bên kia ngữ khí khẩn thiết, đem theo chút cầu xin.
"Kiều tiểu thư, là thế này, Triệu tổng hôm nay bị viên dạ dày cấp tính phải nhập viện, cô tìm anh ấy có chuyện gì?"
"Viêm dạ dày cấp tính? Có chuyện gì vậy, đang tốt sao tự nhiên lại bị viêm dạ dày cấp tính? Tình trạng hiện tại của A Trầm có nghiêm trọng không? Anh ấy ở bệnh viện nào? Tôi bây giờ liền qua đó."
Diệp Thành nghe tiếng Kiều Tịnh Tuyết như tiếng pháo liên tiếp không ngừng, thấy đau cả đầu. Thế nhưng nghĩ đến địa vị của Kiều Trịnh Tuyết trong lòng Triệu Hàn Tràm, anh vẫn là nói ra địa chỉ.
Kiều Tịnh Tuyết nói một câu "cảm ơn", không đợi Diệp Thành trả lời liền cúp máy.
Xem ra thật sự rất vội vàng.
Diệp Thành nghĩ đến gương mặt của hai người Trình Vi Nguyệt và Kiều Tịnh Tuyết, đều là mỹ nhân hạng nhất, không khỏi cảm khái: "Triệu tổng đúng là diễm phúc."
Nhưng đây không phải là những chuyện anh quan tâm, anh tối nay vẫn là xử lý thật tốt mảnh đất ở trung tâm thành phố.
Ở trong quán bar "Đình Hoàng", Lý Điệp kéo Trình Vi Nguyệt ngồi trong hàng ghế đông người.
Tối nay Lý Điệp nhìn ra tầm tình của Trình Vi Nguyệt thật sự rất tệ, nài ép lôi kéo muốn đưa cô ra ngoài, Trình Vi Nguyệt chỉ đành theo Lý Điệp ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô đến những nơi như quán bar, đúng là rất náo nhiệt, rất thoải mái.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở bên tai, khiến cho những cảm xúc phiền muộn đều được giải tỏa.
Trò tối nay là Lý Điệp cùng với bạn trai Hứa Dương tổ chức, mời tới đều là những người phụ họa biết ăn biết nói.
Bạn trai Hứa Dương của Lý Điệp là một tiểu phú nhị đại trong Kinh thành, bạn tốt ở bên cạnh rất nhiều, mỗi người đều có gia tài to lớn.
Lúc này bọn họ đang nhìn Trình Vi Nguyệt ngồi cạnh Lý Điệp, đáy mắt đều là dự kinh diễm.
Làm thế nào để miêu tả.
Người này lớn lên cũng quá xinh đẹp đi!
Khuôn mặt tình đầu quốc dân a.
Trình Vi Nguyệt không chú ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Điệp.
Cô chỉ quen cô ấy.
"Bảo bối, bạn của em muốn uống gì?" Hứa Dương ngồi bên cạnh Lý Điệp, ở bên tai cô hỏi: "Uống chút rượu hoa quả?"
"Nguyệt Nguyệt không thể uống rượu, anh cho cô ấy một cốc nước ép hoa quả!" Lý Điệp nói xong, dừng lại, bổ sung nói: "Mùa này cam rất ngọt, gọi cho Nguyệt Nguyệt nước cam ép."
Hứa Dương rất nghe lời Lý Điệp, nghe như vậy lập tức rời đi.
Có một người mở miệng, chủ động hỏi Trình Vi Nguyệt: "Mỹ nữ, em có bạn trai chưa?"
Trình Vi Nguyệt sững người một lúc, trong đầu xẹt qua gương mặt của Triệu Hàn Trầm, cô do dự một chút, nói có.
"Haizz, đúng là tiếc." Người kia cười nói.
"Đáng tiếc cái rắm, rất nhanh liền chia tay rồi! Triệu Hàn Trầm cái tên người chê chó ghét!" Lý Điệp nhổ một cái nói: "Mấy người muốn thêm Nguyệt Nguyệt đưa điện thoại ra đây, quét mã!"
Trình Vi Nguyệt nghe ngữ khí của Lý Điệp vì cô mà bất bình bênh vực, trong lòng có chút cảm động, không nhịn được cười lên.
Mà những người còn lại, cũng từ trong ngữ khí của Lý Điệp nghe ra, đại mỹ nhân mỏng manh ở trước mặt này đang phải đối mặt với nguy cơ trong tình cảm.
Cơ hội tốt như vậy. đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường.
"Được a, Nguyệt Nguyệt em có thiếu lốp xe dự phòng không?" Người đàn ông cười lên lộ ra hai chiếc răng nanh, hai con mắt cong cong.
Trình Vi Nguyệt lắc đầu "Tôi không cần lốp dự phòng."
Đúng là rất dứt khoát.
Lúc này, một người đàn ông vẫn luôn ngồi ở trong góc đột nhiên bỏ xuống điếu thuốc trong tay.
Người đàn ông có một đôi mắt sắc bén và cương quyết, anh đứng dậy, đi đến trước mặt Trình Vi Nguyệt, vóc dáng cao lớn chặn tầm mắt của cô.
Trình Vi Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Anh có giọng nói khàn khàn trầm thấp, nhìn có vẻ tuổi chưa qua 25.
"Bạn trai của cô là Triệu Hàn Trầm?"
-------
Nhân vật manh mối xuất hiện rồi, ngày mai Nguyệt Nguyệt sẽ biết chân tướng, Triệu công tử truy thê truy không nổi!