“Người khác có xem chuyện cười của em thì em cũng không để ý, em từ nhỏ đã không có mắt, nghĩ rằng đợi anh quay đầu là được, nếu như anh quay đầu, người đầu tiên anh nhìn thấy sau cùng vẫn chính là em.”

Trình Vi Nguyệt cười khổ: “Sau này em rốt cục cũng được như ý nguyện, anh có biết ngày hôm đó anh đồng ý ở bên em, em đã hạnh phúc bao nhiêu không?”

“Vậy nên rất nhiều chuyện em đều có thể nhẫn chịu.” Nước mắt của Trình Vi Nguyệt càng rơi càng dữ dội, chóp mũi đỏ bừng, giọng nói giễu cợt: “Bởi vì em cảm thấy trong lòng anh có em là được rồi, những chuyện đã qua đều đã qua rồi! Nhưng anh đáp lại em những gì? Nghi ngờ?”

Triệu Hàn Trầm hoảng loạn.

Anh nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi của Trình Vi Nguyệt, cảm giác đau đớn dâng lên.

Anh đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của cô, những ngón tay có vết chai lướt qua mặt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh chỉ là quá tức giận, Vi Nguyệt, em đừng trách anh, anh chỉ là tức nên nóng đầu thôi.”

Trình Vi Nguyệt đã bình phục cảm xúc, cô tránh tay của anh, nhàn nhạt nói: “Chúng ta vẫn là nên chia ra một thời gian.”

Trình Vi Nguyệt là người như thế nào?

Ôn nhuyễn, nghe lời, đơn thuần, xinh đẹp lại không có tính công kích.

Cô là người phụ nữ tất cả đàn ông đều thích.

Đối với con cháu thế gia như Triệu Hàn Trầm, cô khiến anh bớt lo, thích hợp được coi như một con chim hoàng yến, mặc tơ lụa dưỡng trong căn biệt thự vì cô mà chuẩn bị, ngoan ngoãn đợi anh quay về.

Anh trước kia đồng ý ở bên cô, chính là nhìn trúng điểm này của cô, nghe lời lại bớt lo ai mà không thích? Thậm chí bởi vì điểm này, anh còn với cô có chút thương tiếc, trước giờ chưa từng đụng vào cô.

Cô từ trước đến nay chưa từng hùng hổ dọa người.

Nhưng hiện tại, cô lấy việc chia tay để đe dọa anh?

Trước nay chưa từng có người phụ nữ nào dám uy hiếp Triệu công tử.

Cảm giác tội lỗi và sự kiên nhẫn lúc nãy của Triệu Hàn Trầm từng chút một mất đi, cảm giác không kiên nhẫn dần dần dâng lên.

“Anh không đồng ý!” Triệu Hàn Trầm hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế sự bực bội, khàn giọng dịu dàng dỗ cô: “Vi Nguyệt, nói bậy gì vậy? Không cần nghĩ ngợi lung tung, anh đối với em còn chưa đủ tốt sao?”

Trả lời anh, là một khoảng trầm mặc của Trình Vi Nguyệt.

Tài xế ngồi phía trước hít thở lớn cũng không dám, nghe thấy Trình Vi Nguyệt lần nữa mở miệng, lời không kinh người chết không chỗ chôn: “Triệu Hàn Trầm, anh đã bao giờ nghĩ đến sẽ cưới em không?”

Lần này, Triệu Hàn Trầm cau mày thật chặt.

Anh nói, Vi Nguyệt, không cần phải như vậy, anh không thích.

Trình Vi Nguyệt vào khoảnh khắc này, đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là lạnh bạc.

Cô nói muốn xuống xe, lặp lại mấy lần, lần sau so với lần trước càng kiên định quyết liệt hơn.

Sắc mặt Triệu Hàn Trầm triệt để âm trầm.

Anh không thích bộ dạng này của Trình Vi Nguyệt, vô cùng không thích.

Anh một tay kéo cô vào trong lòng, phát điên nặng nề hôn cô.

Trình Vi Nguyệt bình tĩnh nhìn anh, không có chút đáp lại.

Triệu Hàn Trầm vốn dĩ chỉ muốn Trình Vi Nguyệt im miệng, thế nhưng dần dần, tất cả các giác quan đều chìm vào hương vị mềm mại ngọt ngào không thể thoát ra được.

Anh hôn mê mẩn đến mức, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Trình Vi Nguyệt, quyến luyến.

Cho đến khi môi dưới truyền đến cảm giác đau đớn.

Triệu Hàn Trầm kinh ngạc buông cô ra, sờ thấy vết máu trên khóe môi.

Trình Vi Nguyệt cắn anh rất mạnh, đến mức chảy máu.

Triệu Hàn Trầm sắc mặt xanh xám nhìn cô, cười đến dọa người: “Trình Vi Nguyệt, tôi đúng là chiều hư cô.”

Trình Vi Nguyệt chỉ nâng mắt nhìn anh, ánh mắt ướt át lại bình tĩnh: “Triệu tiên sinh, tôi muốn xuống xe."

Xe đang phòng trên đường cao tốc.

Tài xế cố can đảm mở miệng: “Trình tiểu thư, ở đây không thể dừng xe.”

Triệu Hàn Trầm nhìn gương mặt thanh tú xa lạ của Trình Vi Nguyệt.

Anh đột nhiên cười lạnh, từng từ chui ra từ kẽ răng: “Không nghe thấy lời của Trình tiểu thư sao? Dừng xe!”

Ba từ Trình tiểu thư, nghiến răng nói ra.

Tài xế căng da đầu dừng xe lại.

[Truyện chỉ được đăng trên wattpad của editor, mọi người hãy đến trang chủ đọc nha]

Triệu Hàn Trầm nhìn thấy hơi nước trong mắt Trình Vi Nguyệt.

Cảm giác đau đớn trên môi vẫn rõ ràng, thế nhưng anh lại có chút mềm lòng, khàn giọng nói: “Em nếu như hối hận rồi, anh không truy cứu tới cùng....”

Lời của anh còn chưa nói xong, Trình Vi Nguyệt đã đẩy cửa xe ra ngoài.

Cửa bị đống sầm lại, Triệu Hàn Trầm hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Anh âm trầm lạnh lẽo nhìn về phía trước, Trình Vi Nguyệt đã đi được một đoạn.

Lưng cửa cô thẳng tắp, thật sự cứng rắn.

“Triệu tổng…..tôi có cần đi theo phía sau Trình tiểu thư không?” Tài xế cẩn thận hỏi.

Triệu Hàn Trầm xoa môi dưới chảy máu, ngón tay chạm đến máu đỏ tươi.

Anh nhìn ngón tay nhiễm vết máu của mình, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, không thể kìm được tức giân: “Đi theo cái gì! Chịu không nổi cô ấy sẽ phải tự tìm đến tôi!”

Tài xế không dám nói gì, một chân đạp ga rời đi.

Chiếc Bentley màu đen gần như sượt qua người Trình Vi Nguyệt.

Trình Vi Nguyệt nhìn chiếc xe ngày càng xa, bước chân từng chút chậm lại, cơn đau khó tả từ mắt cá chân truyền đến khắp cơ thể.

Chuyện đến thế này, cô không biết mình là đau buồn nhiều hơn, hay là thất vọng nhiều hơn.

Trình Vi Nguyệt đi bộ hơn một tiếng, mới từ trên đường cao tốc đi xuống.

Thời tiết vào thu, cô đã đổ một tầng mồ hôi.

Cô thuận tay chặn một chiếc xe taxi ngang qua, nói với bác tài về Kinh đại.

Bác tài nhìn mặt Trình Vi Nguyệt đầy mồ hôi, mở cửa xe giúp cô, quan tâm nói: “Cô gái nhỏ, mùa này rất dễ cảm lạnh, cháu hứng một chút gió tự nhiên, khi nào thấy không nóng nữa thì đóng cửa lại.”

Trình Vi Nguyệt nói cảm ơn, xin bác tài một chút giấy lau mồ hôi.

Kinh đại cách đây không xa, rất nhanh đã tới nơi.

Trình Vi Nguyệt đi thẳng vào kí túc xá, mở cửa liền nghe thấy Lý Điệp đang nói chuyện với bạn trai Hứa Dương.

“Vậy anh định lúc nào gặp em?”

“Đương nhiên là khi nào có thời gian, cuối tuần này có được không?”

Trình Vi Nguyệt nhẹ nhàng đóng cửa, đi đến giường của mình ngồi xuống.

Lý Điệp nhìn thấy cô quay lại, lập tức không còn tâm tư gọi điện thoại với bạn trai, tùy tiện nói vài câu dồi dập máy, đi đến chỗ Trình Vi Nguyệt.

Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trình Vi Nguyệt, quan tâm hỏi: "Vi Nguyệt, sắc mặt của cậu sao lại khó coi như vậy?”

Trình Vi Nguyệt sờ sờ mặt mình, có chút hoảng hốt, cô cười cười, lại quay về với bộ dạng thường ngày: “Sắc mặt của tớ rất khó coi?”

Lý Điệp hỏi cô đã ăn sáng chưa?

Cô nhè nhẹ lắc đầu.

Lý Điệp nhìn ra cô có tâm sự, nhấc tay nhìn đồng hồ, nói: “Sắp 10 giờ rồi, Nguyệt Nguyệt, tớ đưa cậu đi ăn gì đó được không?”

Trình Vi Nguyệt nhìn gương mặt đầy lo lắng của Lý Điệp, không từ chối.

Hai người đi đến quán bánh bao thường hay ghé.

Lúc này đã có chút muộn, trong quán không có nhiều khách.

Ông chủ đem hai khay bánh bao đặt trước mặt Trình Vi Nguyệt, cười nói: “Hai khay cuối cùng của hôm nay, hai người còn tới muộn hơn chút nữa, sợ là không còn gì để ăn nữa.”

Lý Điệp cười nói: “Ông chủ làm ăn càng ngày càng tốt rồi.”

“Cũng không phải, sáng nay có người đi chiếc xe sang trọng đến đây mua bánh bao, nói là ông chủ của mình muốn ăn.”

-----

Hỏi: Đều đã chiến tranh lạnh rồi, bạt tai còn cách xa không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play