Sau một trận mưa lớn, Kinh thành lại có một buổi sáng ấm áp ánh mặt trời.
Thời tiết đẹp như thế này lại không thể ảnh hưởng đến Trình Vi Nguyệt, cô gần như vội vàng chạy ra khỏi căn phòng tống thống cổ kính kia.
Trước khi rời đi, dưới ánh mắt tha thiết của nhân viên phục vụ, cô uống hết một bát canh giải rượu.
Gia giáo của nhà cô rất nghiêm khắc, trước giờ chưa từng có tiền lệ ở ngoài qua đêm một mình, đặc biệt là ở trong khách sạn.
Thật không may, cô cái gì cũng không nhớ.
Cô bị dị ứng với rượu, một chút tiếp xúc nhỏ cũng đủ khiến cô bất tỉnh nhân sự. Nếu như thật sự uống rượu, thì dù chỉ là một ngụm cũng đủ khiến cô phải nhập viện.
Cô nỗ lực hồi tưởng, vẫn như cũ không thể nhớ nổi tối hôm qua sau khi đẩy Triệu Hàn Trầm ra đã xảy ra chuyện gì, thế là trong lúc tâm hoảng ý loạn, cô thậm chí quên luôn việc hỏi nữ phục vụ, người đem cô đến đây là ai.
Cô chạy chậm đến cửa quán rượu, vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, nhanh chóng báo địa chỉ: “Bác tài, đi phố Đinh Lan.”
Lúc xuống xe, Trình Vi Nguyệt mới phát hiện điện thoại của mình hết pin rồi.
Dưới ánh mắt cảnh giác của bác tài, nhịn đến đỏ mặt đưa tay sờ túi áo, ngoài ý muốn từ trong túi áo lấy ra hai tờ tiền màu đỏ.
Đúng thật là rất cẩn thẩn, rất thấu đáo.
Cô ngẩn người một chút, sau khi trả tiền xong, trong lòng cảm thấy không an tâm.
Người đó còn đưa tiền cho cô.
Cô lại không biết người đó là ai tiền phòng và tiền trong túi này, cô trả lại thế nào?
Trình Tồn Chính đến công viên gần nhà đánh thái cực quyền, cách ngày khai giảng vẫn còn một tuần, ông không quen nổi những ngày tháng nhàn nhã không có việc gì làm nên tìm cho mình chút việc để làm.
Trình Vi Nguyệt thay bộ quần áo khác, sửa soạn lại căn phòng rồi xuống lầu, mẹ cô Triệu Nhã Lan đã làm xong bữa sáng, gọi cô qua ăn.
Cảm giác chân thật của khói lửa nhân gian, cuối cùng trái tim bồn chồn bất định bấy lâu của Trình Vi Nguyệt cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Chuyện tối hôm qua, chỉ là ngoài ý muốn.
Ăn xong bữa sáng, điện thoại của Trình Vi Nguyệt cũng đã đầy pin.
Cô nhìn thấy một đống cuộc gọi nhỡ, đến từ Triệu Hàn Trầm.
Trình Vi Nguyệt hơi do dự, vẫn là cầm điện thoại gọi lại.
Đầu bên kia rất nhanh đã nghe máy, chỉ là ngay sau đó, một mảnh trầm mặc bao trùm.
Lòng bàn tay Trình Vi Nguyệt đổ một tầng mồ hôi mỏng, sau một hồi trầm mặc, kiềm chế không nổi, chủ động mở miệng: “Triệu Hàn Trầm.”
Triệu Hàn Trầm ngồi trong phòng tổng tài của tập đoàn Cảnh Hoàng, vứt bút máy trong tay vào trong hộp, đóng tài liệu lại, ngữ khí lạnh lùng: “Tự mình đến tìm anh.”
Trình Vi Nguyệt chưa kịp cự tuyệt.
Triệu Hàn Trầm lúc không tức giận, là một vị tiên sinh, là người tình trong mộng của mọi thiếu nữ, là cao thủ tình trường. Chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể khiến cho tất cả nữ nhân đều cảm thấy vui vẻ mãn nguyện.
Nhưng nếu anh tức giận, muốn làm người khác chịu không nổi, vậy thì anh hoàn toàn có thể khiến cho sự tình làm đến mức không có chỗ chôn.
Kể cả là thể diện, tôn nghiêm và giới hạn của người khác.
Đó không phải là thứ Triệu công tử phải quan tâm.
Mà sau khi Triệu Hàn Trầm ngắt điện thoại, sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn xin lỗi, anh đương nhiên sẽ dỗ cô thật tốt.
Nữ nhân mà, chung quy lại là phải dỗ.
Thư ký Diệp Thành từ bên ngoài đẩy cửa vào.
Ngữ khí của anh cung kính: “Triệu tổng, Châu tiên sinh nói hai tiếng sau anh ấy sẽ tới, trao đổi về vấn đề tu sửa ngõ cổ.”
Tập đoàn Cảnh Tinh làm ăn phát đạt là nhờ bất động sản, dự án lớn nhất của tập đoàn trong mười năm qua, chính là cải tạo con phố cổ ở trung tâm Kinh thành.
Nhà của Trịnh Vi Nguyệt cũng nằm trong phạm vi quy hoạch tu sửa.
Nghĩ đến đây, Triệu Hàn Trầm nhíu nhíu mày.
Dự án vẫn ở trong giai đoạn bảo mật, không có ai biết. Anh nghĩ, đợi đến khi ổn định rồi, anh sẽ nói cho Trình Vi Nguyệt.
Anh sẽ bồi thường thật tốt cho cô và người nhà của cô, tuyệt đối sẽ không bạc đãi họ.
Anh nghĩ như vậy, chân mày dãn ra, lúc mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt bình đạm: “Biết rồi, đến lúc đó để anh ấy ở phòng khách đợi tôi một lúc.”
Công việc nhiệm vụ của Diệp Thành chính là chấp hành chỉ thị của Triệu Hàn Trầm, nghe xong không hai lời, đi ra ngoài.
Trình Vi Nguyệt ngồi ở ghế sau xe taxi, nhìn trong gương, đôi môi tô son đỏ của mình.
Biểu cảm của cô có chút hoảng hốt, ẩn ẩn cảm thấy, người trong gương hình như không phải mình.
Cô không thích kiểu trang điểm đậm này, nhưng Triệu Hàn Trầm thích.
Trình Vi Nguyệt vĩnh viễn không bao giờ quên, tháng đầu tiên hai người ở bên nhau, cô bởi vì tính khí của mình mà chọc giận anh, cẩn thận đi tìm anh xin lỗi.
Lúc đó cũng là ở trong căn phòng ở Ngọc Hàm, chỉ là lúc đó chỉ có hai người bọn họ.
Triệu Hàn Trầm ngồi bên cạnh cô, cả người dựa gần cô, ngón tay lạnh lẽo ấn môi cô.
Anh nói: “Lần sau đi tìm anh xin lỗi, nhớ thành ý một chút.”
Anh lấy một thỏi son đặt vào tay cô, trong mắt nhiễm chút ý cười, giọng nói khàn khàn mê hoặc: “Anh rất thích màu son này, thoa cho anh xem, hửm?"
Đó là lần đầu tiên Trình Vi Nguyệt dùng màu son đậm như vậy, cô dưới sự mong đợi của Triệu Hàn Trầm, ngoan ngoãn thoa lên, thế là như ý nguyện nhìn thấy trong mắt anh hiện lên sự quyến luyến ôn nhu.
Anh nắn cằm cô, ánh mắt dừng trên màu môi của cô, thấp giọng nói: “Ninh Ninh, em thật đẹp.”
Nực cười chính là, giây phút đó, cô lại cảm thấy hạnh phúc.
Có thể được Triệu Hàn Trầm dùng ánh mắt ấy nhìn, cô thích vô cùng.
Nhưng có những đêm nằm mơ trằn trọc, cô không khỏi chua xót.
Cô một bên nói với chính mình, cô yêu anh như vậy, yêu một người, không phải nên bỏ ra tất cả sao?
Nhưng một bên lại có âm thanh vẫn luôn nhắc nhở cô, cô sai rồi, anh ấy không hề yêu cô.
Trình Vi Nguyệt đến tập đoàn Cảnh Tinh, quen đường quen lối đi thẳng lên.
Mấy cô gái ở quầy lễ tân sau khi thân ảnh cô biến mất, mới thấp giọng thảo luận.
“Triệu tổng lần này cùng cô ấy yêu đương ba tháng rồi, cư nhiên vẫn chưa chia tay.”
“Hoa khôi Kinh đại mà, cô không biết à? Mấy nữ diễn viên trong vòng giải trí, căn bản không cùng đẳng cấp với cô ấy!”
“Hoa khôi Kinh đại thì đã làm sao, còn không phải vì Kiều Tịnh Tuyết kết hôn rồi.....” Người nói là quản lý quầy lễ tân, ở tập đoàn Cảnh Tinh làm việc đã 7 8 năm, tự nhiên cũng biết chút nội tình.
Cô ấy phát hiện mình lỡ lời, khuôn mặt tái nhợt ngậm miệng, không nói nữa.
Mấy cô gái kia ngửi thấy mùi bát quái, nhưng cũng biết có những chuyện không nên đào sâu, nên đều im lặng ngậm miệng.
Những ân oán xích mích thế giới hào môn, đơn giản không phải là chuyện người thường bọn họ có thể nghe ngóng.
Trình Vi Nguyệt đi ra từ thang máy, đúng lúc thấy Diệp Thành đón một đoàn người đi ra từ phòng khách.
Anh nhìn thấy cô, trên mặt treo nụ cười nghề nghiệp, khách khí nói: “Trình tiểu thư, Triệu tổng đang ở phòng làm việc, cô trực tiếp vào là được.”
Trình Vi Nguyệt nói cảm ơn, nhìn Diệp Thành biến mất trong tầm mắt.
Có thể khiến thư ký tổng tài đích thân đón tiếp, trắc trở như vậy, chắc hẳn là một nhân vật rất quan trọng.
Trình Vi Nguyệt thu lại tầm mắt, đẩy cửa phòng làm việc.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá.
Là Triệu Hàn Trầm hút thuốc.
Anh nhìn thấy Trình Vi Nguyệt tiến vào, nhẹ nhàng nâng mắt, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Qua đây.”
Mặt anh không có vẻ gì là tức giận.