“Lý Điệp, cậu đừng trêu Vi Nguyệt nữa, Vi Nguyệt da mặt mỏng.” Trần Dịch Hân kéo Trình Vi Nguyệt lại bên mình như mẹ bảo vệ con, lại nhét vào miệng cô một viên kẹo cứng: “Nguyệt Nguyệt mặc kệ cậu ấy, ăn kẹo đi.”
Tôn Lai ngồi bên cạnh Trần Dịch Hân thấy thể, giả bộ tức giận trêu: “Bạn học Trần Dịch Hân, cậu đúng là càng ngày càng biết mượn hoa dâng Phật, đó không phải là kẹo của tớ sao?”
Trình Vi Nguyệt cắn viên kẹo, cười cười chạm vào cánh tay của Tôn Lai: “Tớ lát nữa mời cậu uống trà sữa.”
“Không cần, tớ không thích uống trà sữa, Nguyệt Nguyệt hôn tớ một cái là được.” Tôn Lai nháy nháy mắt với Trình Vi Nguyệt.
Khuôn mặt vốn đang ửng hồng của Trình Vi Nguyệt càng đỏ đến lợi hại.
Lý Điệp đang định gia nhập đội ngũ trêu chọc Trình Vi Nguyệt thì nghe thấy hàng phía trước có người nói: “Hiệu trưởng tới rồi."
Đó là vài ngày sau khi tạm biệt, Trình Vi Nguyệt gặp lại Châu Kinh Duy.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen chỉnh tề, không giống với gương mặt tràn ngập ý cười ở trước mặt cô, trên mặt anh lúc này không có quá nhiều biểu cảm, cả người anh giống như một pho tượng Phật không nhiễm chút khói lửa nhân gian, được thờ cúng, được sùng bái.
Anh ngồi ở vị trí trung tâm trên hàng đầu tiên, bên cạnh là hiệu trưởng và thư ký.
Hiệu trưởng có lẽ là đang nói với anh điều gì đó, ảnh thỉnh thoảng nghiêng mặt qua để nghe, gương mặt với gọng kính vàng kim mang một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.
Một lúc sau, anh nói gì đó, lộ ra vẻ lười biếng mạn bất kinh tâm.
Trình Vi Nguyệt nghe thấy Lý Điệp cảm thán: “Vi Nguyệt, cậu có nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh hiệu trưởng không? Anh ấy thật đẹp!”
Trình Vi Nguyệt gật đầu đồng ý, thuận theo ánh mắt của Lý Điệp nhìn thêm vài lần.
Châu Kinh Duy, thực sự lớn lên có một gương mặt quá mê người.
Lúc này anh cúi đầu, lấy điện thoại ra.
Có lẽ là có chuyện quan trọng cần phải xử lý.
Trình Vi Nguyệt nghĩ vậy, điện thoại trong túi áo bỗng dưng rung lên một cái.
Là một đoạn tin nhắn: “Vi Nguyệt, tôi đến trường của em tham gia lễ khai giảng, em ngồi ở hàng thứ mấy?”
Cột tên người gửi, hiển thị là Châu Kinh Duy.
Hộp tin nhắn của Trình Vi Nguyệt quanh năm chỉ có toàn thư rác, tin nhắn của Châu Kinh Duy ở trong đó, thật sự rất nổi bật.
Cô phản hồi lại: “Tôi ở hàng thứ tám.”
“Đợi lát nữa lễ kỉ niệm kết thúc, có thể đưa tôi đi dạo một chút trong trường của em không?”
Châu Kinh Duy gửi xong tin nhắn phải đợi một lúc mới nhìn thấy tin nhắn hiện ra không khung trò chuyện: “Được.”
Khóe môi anh khễ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hiệu trưởng Diệp nhìn thấy, khó giấu được tò mò: “Châu tiên sinh đang cười cái gì?”
Châu Kinh Duy úp điện thoại xuống để trên đúi, ôn hòa nói: “Không có gì, tôi rất thích sinh viên của Kinh đại, tràn đầy sức trẻ.”
Hiệu trưởng Diệp cũng cười: “Độ tuổi mười tám đôi mươi, đúng thật là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời.”
Ánh đèn trên sân khấu sáng lên, dưới sân khấu bắt đầu náo loạn.
“Là Kiều Tịnh Tuyết sắp xuất hiện sao?”
“Chắc là vậy, cô ấy hình như là định hát.”
“Thái Tinh Tinh của lớp tôi là fan của cô ấy, hôm nay nghe nói cô ấy sẽ tới, cả người đều vui đến sắp điện luôn rồi.”
“Ánh mắt gì vậy?” Có một nam sinh tặc lưỡi “Trình Vi Nguyệt của trường chúng ta, nhìn thế nào cũng đẹp hơn Kiều Tịnh Tuyết.”
“Ống kính sẽ khiến cho người ta xấu đi, Kiều Tịnh Tuyết ở ngoài đời khẳng định đẹp hơn trên TV!”
Đám đông đang tranh cãi, đèn ở trên sân khấu từng đợt từng đợt phát sáng.
Kiều Tịnh Tuyết đứng trên sân khấu, mặc một chiếc váy thắt eo màu đỏ, ánh mắt phong tình vạn chủng, thu hút ánh nhìn của toàn trường.
Giọng hát của cô rất dễ nghe.
Bài hát đó là bài hát chủ đề trong album mới ra mắt của Kiều Tịnh Tuyết, lời bài hát gần như là được viết riêng cho cô.
Lý Điệp chống má nghe, nhìn Trình Vi Nguyệt ngồi bên cạnh nghiêm túc nghe, trầm ngâm nói: “Nguyệt Nguyệt.”
Trình Vi Nguyệt nhìn cô: “Sao vậy?”
“Tớ cảm thấy, Kiều Tịnh Tuyết không có đẹp bằng cậu.”
Trình Vi Nguyệt bất đắc dĩ nhìn cô một cái, cảm thấy đau đầu.
Lý Điệp thấy thế lè lưỡi.
Một bài hát kết thúc, Kiều Tịnh Tuyết cúi đầu trong tiếng vỗ tay như sấm, cười đến xán lạn.
“Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi là lần đầu tiên đến Kinh đại, phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp.”
Kiều Tịnh Tuyết cầm micro, bắt đầu nói về điều này.
Tất cả đều là bản thảo đã được chuẩn bị trước, tìm không ra lỗi sai.
Thế nhưng nay lúc chuẩn bị hạ màn, cô đột nhiên nói thêm một câu: “Vừa rồi trên đường đi tôi có xem diễn đàn của Kinh đại, phát hiện có một cô gái vô cùng xinh đẹp.”
Câu nói như thế này, trong lòng ai cũng hiểu rõ.
Cơ thể Trình Vi Nguyệt có chút cứng ngắc, sững sờ nhìn Kiều Tịnh Tuyết trên sân khấu.
Cô ấy tại sao đột nhiên lại nhắc đến mình?
Là kịch bản đã được chuẩn bị trước đó sao?
Những trước đó cô không hề nhận được thông báo, một chút chuẩn bị cũng không có.
Mà ở dưới sân khấu cũng đã có người bắt đầu cổ vũ và vỗ tay.
Châu Kinh Duy vẫn luôn giữ thái độ bình đạm, mi tâm khó phát hiện mà trau lại.
Kiều Tịnh Tuyết chờ bầu không khí trầm xuống, một lúc lâu sau, mới cười nói: “Cô ấy tên Trình Vi Nguyệt, xin hỏi có ở đây không? Tôi muốn gặp cô ấy.”
Đầu của Trình Vi Nguyệt bùng nổ.
Các bạn cùng lớp đã bắt đầu loạn lên.
“Vi Nguyệt, mau lên đi, Kiều Tịnh Tuyết vậy mà lại biết cậu!”
“Vi Nguyệt, nhớ xin chữ ký Kiều Tịnh Tuyết cho tớ nhé!”
“Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn.”
Nếu như cô không đứng lên, cảnh tượng sẽ rất xấu hổ.
Cưỡi trên lưng hổ khó xuống, cô chỉ có thể chầm chậm đứng lên.
Khoảnh khắc Kiều Tịnh Tuyết nhìn thấy Trình Vi Nguyệt, thấy có chút hối hận.
Cô quá xinh đẹp.
Bàn tay cầm micro của Kiều Tịnh Tuyết nắm chặt.
Mà Trình Vi Nguyệt căng da đầu đi về phía trước, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.
Mi tâm Châu Kinh Duy đã xoắn tít lại, sắc mặt lãnh đạm lại lạnh lẽo, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Trình Vi Nguyệt liền biến thành sững sờ.
Sao lại có người từ khóe mắt đến sợi tóc, đều hợp với tâm ý của anh đến vậy?
Thế nhưng chuyện nhất kiến chung tình này, vốn dĩ không có cách nào giải thích.
Trên sân khấu, nụ cười của Kiều Tịnh Tuyết hồi phục không chút tì vết, tư thế của cô thẳng tắp, cười với Trình Vi Nguyệt.
Có những tiếng xì xào giữa đám đông.
Hai mỹ nhân trên cùng một sân khấu, là một cuộc chiến không khói thuốc súng.
Nhưng Trình Vi Nguyệt, một trong hai người của cuộc chiến, ánh mắt lại rơi vào Châu Kinh Duy, đem theo sự hoảng loạn không thể hiểu.
Con người trong lúc căng thẳng, luôn vô ý thức nhìn người mà mình tin tưởng.
Châu Kinh Duy biết, nếu như bản thân còn đủ lý trí, sẽ bình tĩnh ngồi tại chỗ. Kiều Tịnh Tuyết cũng không thể trước mặt mọi người làm gì Trình Vi Nguyệt, nói đến cùng cũng chỉ là sự thăm dò vô thưởng vô phạt.
Nhưng mà anh không nỡ.
Bởi vì người đang bị thăm dò này, Trình Vi Nguyệt.
Thế nên tất cả các nguyên tắc mấu chốt, đột nhiên đều trở nên mỏng manh.
Anh đứng dậy, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi về phía Trình Vi Nguyệt.
Ngón tay Trình Vi Nguyệt đẫm mồ hôi, có chút ẩm ướt.
Cô không hề nghĩ tới Châu Kinh Duy sẽ đột nhiên đi về phía mình.
Đầu óc hoảng loạn và lo lắng.
Cho đến khi giọng nói trầm thấp của Châu Kinh Duy rơi vào tai cô, mới khiến cô hồi thần.
Cô nghe Châu Kinh Duy nói: “Đừng sợ, tôi sẽ năm tay em.”
Trình Vi Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, đụng phải đôi mắt đen nháy sâu hoắm của người đàn ông.