Bên môi anh là nụ cười khiến người khác yên tâm, anh đưa tay về phía cô.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng, mảnh mai và trắng trẻo, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn, các đường chỉ trong lòng bàn ta rõ ràng, xinh đẹp nhưng không mất đi sự mạnh mẽ, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Hiện trường đã trở nên hỗn loạn.
Hiệu trưởng Diệp do dự có nên đi qua không, bị thư ý kéo lại.
Trên sân khấu, cơ thể Kiều Tịnh Tuyết run run, gương mặt xấu đến không nỡ nhìn.
Người phụ nữ này đúng là có thủ đoạn, một bên câu được Triệu Hàn Trầm, một bên lại dây dưa không rõ với Châu Kinh Duy.
Người đàn ông máu lạnh vô tình như Châu Kinh Duy, cũng sẽ có tình cảm thương hương tiếc ngọc sao?
Khi suy nghĩ này nổi lên, đơn giản chính là quá hoang đường.
Mà Trình Vi Nguyệt sau khoảng thời gian do dự ngắn ngủi, cuối cùng đặt tay mình vào lòng bàn tay của Châu Kinh Duy.
Tay của cô rất nhỏ, rất mềm.
Châu Kinh Duy không dám nắm lại, sợ sẽ làm cô đau.
Trình Vi Nguyệt đi một đôi giày da đế bằng, đứng bên cạnh Châu Kinh Duy cao 1m88, chỉ cao tới ngực anh.
Rơi vào mắt người khác, vô cùng xứng đôi.
Lúc Kiều Tịnh Tuyết nhìn thấy Châu Kinh Duy nắm tay Trình Vi Nguyệt đi lên bậc thang, vô ý thức lùi lại một bước.
Cô ta đối với người hai mặt hai dạ như Châu Kinh Duy, luôn cảm thấy kinh sợ.
Nhưng Châu Kinh Duy hoàn toàn không nhìn cô ta, từ đầu đến cuối, anh đều hơi hơi nghiêng mặt, nhìn Trình Vi Nguyệt ở bên cạnh.
Ánh mắt anh nhìn Trình Vi Nguyệt đều thu lại tất cả sự sắc bén và tính công kích, chỉ còn lại sự dịu dàng.
Sau lưng Kiều Tịnh Tuyết bắt đầu phát lạnh.
Mà Trình Vi Nguyệt vốn không hề biết quan hệ giữa hai người, cô mỉm cười với Kiều Tịnh Tuyết, chủ động mở miệng, lễ phép không tìm ra được lỗi sai: “Xin chào Kiều tiểu thư.”
Kiều Tịnh Tuyết nắm chặt micro trong tay, chặt lại càng chặt hơn, ánh mắt khô khốc nhìn Châu Kinh Duy, giọng nói có chút khàn: “Xin chào Châu tiên sinh.”
Châu Kinh Duy nhàn nhạt gật đầu, không trả lời.
Thân phận của anh tôn quý, không cần thiết phải trả lời.
Kiều Tịnh Tuyết biết, anh căn bản không hề lưu cho mình một đường lui.
Cô ta đột nhiên mất hết ý muốn đưa ra câu hỏi thăm dò, chỉ cười với Trình Vi Nguyệt qua loa nói: “Bạn học Trình đúng là rất xinh đẹp, người thật đúng là khiến người ta lóa mắt.”
“Tôi nào dám.” Giọng nói Trình Vi Nguyệt chân thành.
Kiều Tịnh Tuyết miễn cưỡng cười cười, nhất thời không biết nói gì.
Cuộc trò chuyện xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn.
Cho đến khi Châu Kinh Duy lấy được chiếc micro dự phòng, anh nghiêng người, ở bên tai Trình Vi Nguyệt nhẹ nhàng chậm rãi hỏi cô muốn rời đi hay muốn tiếp tục ở lại.
Giọng nói rất nhẹ, chỉ có hai người nghe thấy.
Trình Vi Nguyệt cầu còn không được: “Muốn rời đi.”
Châu Kinh Duy hình như cười lên, rất nhẹ, có cảm giác nuông chiều.
Ngay giây sau, giọng nói lười biếng lạnh lùng của người đàn ông chầm chậm vang lên. Anh nói: “Vừa rồi Kiều tiểu thư nói muốn cùng Vi Nguyệt đến hậu đài nói chuyện, vậy tôi đưa hai vị nữa sĩ qua đó, nơi này giao lại cho hiệu trưởng Diệp vậy."
Hiệu trưởng Diệp đột nhiên bị điểm danh hỗn loạn không biết làm sao, chỉ có thẻ căng da đầu đi lên sân khấu.
Lễ khai giảng không thể để xảy ra sơ suất, dù sao cũng chỉ có thể tự mình lên sân khấu, đem chuyện này áp xuống.
Thật không biết Kiều Tịnh Tuyết nghĩ cái gì, đột nhiên náo thành thế này.
Lễ khai giảng năm sau, vẫn là mời những minh tinh khác đến tham dự thì hơn.
Kinh đại dù sao cũng là trường top, rất nhiều ngôi sao nguyện ý đến đây. Lần này mời Kiều Tịnh Tuyết, cũng chỉ là vì mặt mũi của Châu gia.
Thế nhưng thái độ lúc nãy của Châu Kinh Duy, dường như quan hệ với người em dâu này không tốt lắm, mà ngược lại là Trình Vi Nguyệt.
Hai người tựa hồ có quen biết.
Giao tình còn rất tốt.
Trình Vi Nguyệt được Châu Kinh Duy đỡ eo đi đến hậu đài, xa xa vẫn nghe thấy tiếng phát biểu của hiệu trưởng.
“Các bạn học sinh yêu quý, hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt…”
Giọng nói ngày càng xa, lối đi chỉ còn lại tiếng giày cao gót của Kiều Tịnh Tuyết giẫm lên sang gỗ, tạo nên những tiếng cạch cạch.
Cô ta đi theo phía sau hai người, vẫn luôn giữ một khoảng cách không dài không ngắn.
Châu Kinh Duy đột nhiên dừng bước chân, Kiều Tịnh Tuyết ở phía sau cũng vội vàng dừng lại.
Trình Vi Nguyệt nghi hoặc nhìn anh, nói: “Sao vậy?”
Châu Kinh Duy mở cửa một căn phòng nghỉ ngơi, Trình Vi Nguyệt nhìn thấy trên cửa có ghi tên anh.
Đây có lẽ là phòng nghỉ của riêng anh ấy.
Châu Kinh Duy rũ mi nhìn cô, ánh mắt ôn nhu trong trẻo, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi và Kiều Tịnh Tuyết có vài lời cần nói, em có thể ở trong phòng nghỉ đợi tôi một lát được không? Đợi lát nữa tôi đưa em ra.”
Kiều Tịnh Tuyết bị điểm danh ngạc nhiên dừng bước chân, sắc mặt tái mét. Cô ta cắn chặt môi, mới không để mình mất bình tĩnh.
Trình Vi Nguyệt không hề phát hiện ra sự khác thường của Kiều Tịnh Tuyết, hơi ngây ra, mới nói: “Anh với Kiều tiểu thư quen biết?”
“Cô ta là vợ của em họ tôi.”
Vậy chắc là có chuyện trong nhà.
Trình Vi Nguyệt không nghĩ nhiều, gật đầu: “Vậy anh mau đi đi, đợi lễ kỉ niệm kết thúc, tôi một mình rời đi là được rồi.”
“Trước khi lễ kỉ niệm kết thúc nhất định sẽ quay lại tìm em.” Châu Kinh Duy cố nhịn lại xúc động muốn xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Là tôi đưa em tới hậu đài, nhất định cũng sẽ đưa em ra."
Anh bảo nhân viên công tác ở hậu đài chuẩn bị cho Trình Vi Nguyệt trà nóng và đồ ăn nhẹ, lại sợ cô thấy nhàm chán, nên đã để tài xế ở ngoài cửa đem đến cho cô vài cuốn sách.
Anh chỉ đứng ở cửa một lúc.
Cửa dần dần đóng lại, Châu Kinh Duy nhìn Trình Vi Nguyệt an tĩnh ngồi trên sô pha, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối.
Chỉ nhìn tư thế ngồi liền biết, cô là một cô gái ngoan ngoãn từ nhỏ tới lớn.
Khi ánh mắt quay lại nhìn Kiều Tịnh Tuyết, càng ngày càng lạnh lẽo hơn.
“Đại ca.” Kiều Tịnh Tuyết nhìn Châu Kinh Duy đóng cánh cửa gỗ lại, lúc này mới dám mở miệng.
Châu Kinh Duy không trả lời, bước chân đi sâu vào trong hành lang.
Kiều Tịnh Tuyết từng bước đi theo anh, tim đập bình bịch.
Châu Kinh Duy tùy tiện tìm một phòng hội nghị, không đợi Kiều Tịnh Tuyết, trực tiếp đi vào.
Lúc Kiều Tịnh Tuyết đi đến trước cửa, suýt chút nữa bị cánh cửa đập vào mặt.
Cô ta có chút sợ hãi đẩy cánh cửa, nhìn thấy Châu Kinh Duy ngồi trên sô pha, bên miệng ngậm một điếu thuốc.
Anh đưa tay bật lửa, hơi nheo mắt lại, mang một cảm giác lười biếng tản mạn.
Chỉ là một động tác châm lửa, nhưng khi anh làm lại mang thêm một vẻ đẹp khó tả.
Kiều Tịnh Tuyết miễn cưỡng cười, cũng không dám ngồi xuống, thận trọng đứng ở trước mặt Châu Kinh Duy: “Đại ca, em không biết anh và Trình Vi Nguyệt quen nhau.”
Châu Kinh Duy bất động thanh sắc hút thuốc, ánh mắt rơi trên người cô ta, lạnh lùng: “Cô và đại ngôn có liên quan đến châu báu của của Chu thị, tôi sẽ cho người hủy bỏ.”
“Đại ca!” Kiều Tịnh Tuyết không thể tin nổi nhìn anh, hoảng sợ giải thích: “Em thật sự không biết anh và Trình Vi Nguyệt quen nhau, nếu như em biết, em nhất định sẽ không làm vậy.”
“Cô nhất định sẽ không làm những chuyện này trước mặt tôi, đúng không?” Châu Kinh Duy gạt bỏ tàn thuốc, tư thái cao quý: “Nhưng điều tôi muốn là, bất luận là tôi có nhìn thấy hay không, cô đều phải cách xa cô ấy một chút, không được để cô ấy vì cô mà mất dù chỉ là một sợi tóc.”
Lời đã nói đến đây, sao có thể không hiểu.