"Hỏi Triệu Hàn Trầm để lấy." Anh dừng một lúc, lại lên tiếng, ngữ khí nhiễm thêm chút ý cười: "Thế nào lại gọi tôi là Châu tiên sinh rồi?"
Trình Vi Nguyệt xấu hổ đưa điện thoại lại gần tai hơn một chút, cô ở đầu bên kia nói một cách vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng: "Xin lỗi anh, tôi..tôi rất hiếm khi gọi người khác như thế này."
Giọng nói của cô gái nhỏ nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, trong lòng Châu Kinh Duy từng chút từng chút cũng mềm mại theo.
Châu Kinh Duy rũ mắt, ngón tay đặt lên vô lăng, tư thế lười biếng mà cao quý.
Ý cười của anh rạng rỡ, giọng nói ôn hòa: "Không sao, nếu như không quen, em muốn gọi thế nào thì gọi."
Con phố này làm ăn không tốt, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa.
Tay ôm mình hoa của Trình Vi Nguyệt có chút đau, cô ngồi xổm xuống trước một cửa hàng đã đóng cửa, cười nói: "Cảm ơn anh, Châu tiên sinh."
Châu Kinh Duy nói không cần cẳm ơn, hỏi cô định vị, kết quả phát hiện ở ngay bên cạnh gần văn phòng làm việc của anh.
Đúng thật là trùng hợp.
Anh lái xe không lâu, nhìn thấy Trình Vi Nguyệt đang ngồi ở bên đường, đôi mặt sạch sẽ nhìn về nơi xa.
Châu Kinh Duy không biết cô đang nhìn gì, chỉ là cảm thấy đôi mắt này cứ trông cứ ngóng như vậy, dường như chứa đầy hơi nước, tưới ướt trái tim của anh.
Nói không ra đây là cảm giác gì.
Xe của Châu Kinh Duy, Trình Vi Nguyệt từng ngồi qua một lần. Cô ôm bình hoa đứng dậy đi về phía anh, hoa trong tay cô nghiêng ngả, Châu Kinh Duy sợ sẽ rơi ra ngoài.
Anh dừng xe bên cạnh đường, mở cửa cho cô, sau đó cười trông rất ngoan, cúi người ngồi vào.
"Cầm đồ không tiện lắm nhỉ?" Giọng nói của Châu Kinh Duy thanh đạm, lúc nói anh kéo dây an toàn ở một bên, giúp cô thắt.
Một nửa người anh nghiêng qua, duy trì một khoảng cách như có như không, trên người anh có mùi tuyết tùng, khiến khí chất của anh càng thêm thành thục và ổn trọng.
Rất dễ ngửi.
Trình Vi Nguyệt vào giây phút anh thẳng người lại, hỏi anh: "Châu tiên sinh, anh dùng nước hoa gì vậy?"
Chu Kinh Duy đặt tay lên cửa xe, động tác đóng cửa dừng lại, đôi mắt sau gọng kính vàng lộ ra ý cười nhẹ: "Hỏi cái này để làm gì?"
Trình Vi Nguyệt không chút do dự nói: "Tháng 10 là sinh nhật của Hàn Trầm, tôi muốn mua tặng cho anh ấy."
Châu Kinh Duy mím môi gần như không nhìn thấy, sau đó hồi phục lại bộ dạng mạn bất kinh tâm: "Không để ý lắm, lần sau nói cho em biết."
Xe nổ máy, hương hoa trong không gian kín hơi thoang thoảng.
Châu Kinh Duy nhìn hoa ở trong lòng Trình Vi Nguyệt, vờ như tùy ý hỏi: "Vừa nãy sao lại ôm hoa ngồi ở bên đường?"
Trình Vi Nguyệt nhớ lại cuộc tranh chấp vừa rồi, thở dài nói: "Tôi cãi nhau với mẹ."
Châu Kinh Duy nhìn bộ dạng ủ rũ của cô, không hỏi nhiều thêm.
Mà Trình Vi Nguyệt một mình u sầu một lát, đột nhiên nói: "Châu tiên sinh, ô của anh vẫn còn ở nhà tôi, tôi về nhà lấy ô cho anh, thuận tiện cất hoa luôn."
"Được."
Khó có khi cô nhớ ra.
Nhà của Trình Vi Nguyệt cách đây khá gần, Châu Kinh Duy dừng xe ở công viên cách đó không xa.
Trên người anh có một cảm giác xa cách của đàn ông trưởng thành, khéo léo lịch sự.
Anh nói: "Ban ngày có nhiều người, xe dừng ở đây quá dễ thấy, lần sau nếu tới đây, tôi sẽ đổi xe khác."
Trình Vi Nguyệt trước đây chưa từng gặp qua người đàn ông như Châu Kinh Duy, làm mọi chuyện đều vô cùng thỏa đáng, khiến người khác tìm không ra khuyết điểm.
Cô chân thành cười nói: "Cảm ơn Châu tiên sinh, tôi tự mình qua là được rồi, anh chờ tôi một lúc."
Lúc Trình Vi Nguyệt đẩy cửa ra, Châu Kinh Duy gọi cô lại.
Ánh mắt của anh rơi vào bình hoa ở trong lòng cô, nhẹ cười một tiếng: "Hoa rất đẹp, có thể tặng tôi một bông không?"
Trình Vi Nguyệt hơi ngẩn người, vội vàng nói: "Được chứ."
Châu Kinh Duy lấy một bông hoa ngọc lan, dưới gốc còn có chút nước chảy ra, tưới mới và căng mọng.
Anh nhìn bóng lưng khuất dần của Trình Vi Nguyệt, nghịch những cánh hoa mảnh mai ở trong tay, đến khi thân ảnh của cô khuất hẳn, mới đặt sang một bên.
Anh gọi điện cho Triệu Hàn Trầm.
Lúc này Triệu Hàn Trầm vừa rời khỏi tập đoàn Tần thị, vị tiểu công tử của Tần gia Tần Hạ quả thực không dễ đối phó, tính cách trang nghiêm của thương nhân.
Anh ta không biết từ chỗ nào biết được chuyện Châu Kinh Duy và anh chấm dứt hợp tác, chỉ sợ là mình giậu đổ bìm leo không triệt để, hận không thể bòn rút từng phân tiền.
Xem ra một người trông có vẻ hiền lành vô hại, bản chất đen tối, chỉ sợ là so với anh bất phân thắng bại.
Tâm tình Triệu Hàn Trầm rất không tốt, nhìn thấy điện thoại của Châu Kinh Duy, tâm tình càng không tốt.
Anh lạnh mặt nhận điện thoại, ngữ khí bất thiện: "Đặc biệt gọi điện thoại tới để cười nhạo tôi?"
Châu Kinh Duy một tay cầm vô lăng, ngón tay mạn bất kinh tâm gõ gõ, chầm chậm nói: "Chuyện anh muốn phá bỏ phố Đinh Lan, đã nói với Vi Nguyệt chưa?"
Triệu Hàn Trầm mày cau chặt: "Tôi cần thiết phải nói với cô ấy sao? Đây là quyết sách của cao tầng Cảnh Tinh, không phải của một mình tôi."
Lời này tuy lạnh lùng, nhưng cũng rất thẳng thắn.
Châu Kinh Duy hơi gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
"Anh biết cái gì?" Triệu Hàn Trầm có chút không kiên nhẫn, anh cúi người vào chiếc Bentley, một tay kéo cà vạt "Kinh Duy, giao tình từ nhỏ đến lớn của chúng ta, có lời gì không thể trực tiếp nói sao?"
Châu Kinh Duy sau khi trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: "Tôi hẹn Vi Nguyệt cùng nhau ăn tối."
Tay kéo cà vạt của Triệu Hàn Trầm dừng lại, mặt trầm như nước: "Vi Nguyệt nhắn tin cho tôi rồi, ăn cơm thì ăn cơm, chuyện con phố này phải phá hủy, đừng nói cho cô ấy."
"Chột dạ?"
"Tối có gì mà phải chột dạ? Ngược lại là anh" Triệu Hàn Trầm cười lạnh "Anh đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu! Vì để tôi từ bỏ mảnh đất này, đặt chủ ý lên người Vi Nguyệt."
Anh ta vậy mà lại lý giải như vậy?
Châu Kinh Duy không giải thích, chỉ hảo tâm nói: "Mảnh đấy này nhường cho Châu thị, mọi tổn thất Châu thị sẽ gánh vác, đây là lựa chọn tốt nhất cho anh."
Triệu Hàn Trầm cảm thấy hô hấp của mình có chút không thuận.
Anh kéo cà vạt sang một bên, thở nhẹ cởi cúc áo ở cổ, đáy mắt có chút thô bạo: "Anh có ý gì? Đe dọa tôi?"
Châu Kinh Duy không nói nên lời.
Giọng nói của Triệu Hàn Trầm lạnh lùng: "Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ tự mình giải thích với Vi Nguyệt, tôi không có ý định giấu diếm!"
"Anh nếu đã giải thích với cô ấy, tôi cũng sẽ không uổng công làm tiểu nhân." Châu Kinh Duy nhận được đáp án, hơi dừng lại mới nói: "Anh yên tâm, tôi đáp ứng tạm thời không nói ra."
Triệu Hàn Trầm thở ra nhẹ nhõm.
"Nói sớm có phải xong rồi không?" Anh dựa vào ghế, lười biếng nói: "Anh cùng Vi Nguyệt tối nay đi ăn gì? Cô ấy dị ứng với rượu, anh chú ý chút."
"Ừm."
Triệu Hàn Trầm xoa mi tâm: "Vi Nguyệt rất nhanh sẽ phải đi thực tập, nếu văn phòng của anh còn chỗ trống, sắp xếp một vị trí cho cô ấy, cô ấy ở đó, tôi yên tâm."
Châu Kinh Duy mắt hơi híp lại, một tia sáng tối xẹt qua, giây sau, thản nhiên như không nói: "Được."
Triệu Hàn Trầm cúp điện thoại, nghĩ đến những gì Châu Kinh Duy vừa nói đến xuất thần.
Trình Vi Nguyệt sã trách anh sao?
Cô ấy ngoan như vậy, vậy nên sẽ hiểu cho anh đúng không?