“Yo! Ông chủ kinh doanh đã vượt ra khỏi Kinh đại rồi, đi đến khắp Kinh thành a.”
“Cô gái nhỏ miệng thật ngọt! Mau ăn đi, ăn lúc còn nóng mới ngon.”
Ông chủ và Lý Điệp nói chuyện, còn Trình Vi Nguyệt nhìn bánh bao trước mặt một trận hoảng hốt.
Sáng hôm nay, cô dường như đã ngửi thấy mùi vị này trên người Châu Kinh Duy.
“Vi Nguyệt, mau ăn đi.” Lý Điệp thúc giục cô: “Cậu còn chưa có ăn sáng, mau mau ăn.”
Trình Vi Nguyệt cầm đũa nói được.
Ăn được kha khá rồi, Lý Điệp một bên dùng khăn giấy lau miệng, một bên hỏi Trình Vi Nguyệt: “Vi Nguyệt, cậu hôm qua không sao chứ? Tớ gọi điện thoại cho cậu, là một người tên Châu Kinh Duy nhận.”
Trình Vi Nguyệt cắn một nửa cái bánh bao, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Lý Điệp quan sát biểu tình của Trình Vi Nguyệt: “Cậu hôm nay không vui là bởi vì anh ấy sao?”
Trình Vi Nguyệt lắc đầu, do dự một chút, đem hết chuyện sáng nay đều nói ra.
Lý Điệp nghe xong trau mi, nhịn không được lớn tiếng mắng: “Triệu Hàn Trầm có phải bị bệnh không? Thế nào lại nổi giận với cậu? Có mị lực lại không phải lỗi của cậu! Tạm biệt thì tạm biệt, người sau càng ngoan hơn.”
Có người hiếu kỳ nhìn qua, Trình Vi Nguyệt thấp giọng nói: “Cậu nhỏ tiếng chút, bên cạnh còn có người.”
“Tớ nói, yêu đương không vui thì chia tay là tốt nhất! Nguyệt Nguyệt, đàn ông trên đời này nhiều như vậy, người này không được thì đổi người khác!”
Lý Điệp xoa xoa mặt Trình Vi Nguyệt, cảm giác mềm mại, cô lại nhẹ nhàng véo mấy cái, cảm khái nói: “Nguyệt Nguyệt lớn lên xinh đẹp như vậy, không nên để Triệu Hàn Trầm một mình tiện nghi.”
“Làm gì có tiện nghi không tiện nghi…” Giọng nói của Trình Vi Nguyệt càng nói càng yếu: “Lúc đầu là chính tớ….”
Lý Điệp thở dài.
Cô là người tận mắt chứng kiến Trình Vi Nguyệt ba năm qua từng bước từng bước đi theo dấu chân của Triệu Hàn Trầm.
Trình Vi Nguyệt sinh ra đã rất xinh đẹp, kỳ huấn luyện quân sự năm nhất ở trường học đã gây ra sự náo động, rất nhiều học trưởng chuyên ngành khác đều qua đây trộm nhìn cô huấn luyện.
Vốn dĩ là kỳ huấn luyện quân sự khô khan, lại bởi vì cô gái nhỏ đứng dưới ánh mặt trời quá xinh đẹp, trở thành một việc cảnh đẹp ý vui.
Lúc kỳ quân sự kết thúc, hệ thảo* của khoa bên cạnh đã chuẩn bị đầy đủ, ở trước mặt mọi người tỏ tình với Trình Vi Nguyêt.
*Người đẹp nhất khoa
Trình Vi Nguyệt đứng giữa đám đông, nhẹ nhàng nói cô có người mình thích rồi.
Mọi người náo loạn, đều đang đoán xem người đàn ông được Trình Vi Nguyệt yêu thầm là ai.
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu, Lý Điệp không hề thích Trình Vi Nguyệt. Dù sao cô sinh ra có một gương mặt quá có tính công kích, đẹp đến kinh diễm lại sinh động.
Thế nhưng sau này mỗi ngày ở cùng nhau, Lý Điệp phát hiện cô gái nhỏ này một chút tâm cơ cũng không có. Dùng ngôn ngữ có chút tiểu thuyết ngôn tình để nói, chính là sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Lý Điệp còn có hai người bạn cùng phòng khác, sau này đều thật tâm coi Trình Vi Nguyệt là bạn tốt của mình.
Thế là đêm muộn, khi hai người còn lại đã ngủ, Lý Điệp hỏi người cô thích là ai.
Trình Vi Nguyệt đỏ mặt lấy máy tính của mình ra, trong đó có một thư mục được mã hóa, mở ra đều là một đống tin tức kinh doanh lộn xộn.
Những tin tức này đều có chung một đặc điểm, chủ đề trung tâm đều hướng về tập đoàn Cảnh Tinh.
Hai mắt Trình Vi Nguyệt phát sáng, rất nghiêm túc, rất thẳng thắn nói: “Người tớ thích tên là Triệu Hàn Trầm.”
Nếu như là người khác, Lý Điệp nhất định sẽ cảm thấu người này là nhắm vào tài sản của tập đoàn Cảnh Tinh.
Nhưng đây lại là Trình Vi Nguyệt, Lý Điệp biết, cô chỉ là thích người này.
Đối với một sinh viên năm nhất mà nói, giám đốc điều hành của một tập đoàn hàng đầu như vậy, chính là xa không thể với.
Cho đến ba năm sau, khi Trình Vi Nguyệt nói với cô, cô và Triệu Hàn Trầm ở bên nhau, phản ứng của cô và hai người còn lại đều bất ngờ và vui vẻ.
Dù sao Trình Vi Nguyệt đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực để đến bên cạnh Triệu Hàn Trầm, người bên ngoài không thể biết được.
Lúc này, Lý Điệp nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Vi Nguyệt, lần đầu tiên cảm thấy tất cả nỗ lực trước kia của cô đều không đáng.
Cô đau lòng nói: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta không thèm thích Triệu Hàn Trầm nữa, được không?”
Trình Vi Nguyệt nhìn cô cười, cười rồi lại cười, nước mắt từ trong khóe mắt rơi ra.
Giống như một dấu chấm than, nặng nề đập xuống bàn.
-----
Tập đoàn Cảnh Tinh, phòng tổng tài.
Triệu Hàn Trầm vừa kết thúc một hội nghị, thời gian anh đi Bắc thành quá lâu, rất nhiều công việc đã chất thành đống cần xử lý.
Đợi đến khi xử lý xong tất cả, anh mới có thời gian để hít thở.
Thư ký Diệp Thành đã một thời gian không nhìn thấy Triệu Hàn Trầm, anh ở lại Cảnh Tinh thay Triệu Hàn Trầm xử lý công việc, lần này Triệu Hàn Trầm quay về, anh cảm thấy có chỗ nào đó đã thay đổi.
Dường như cảm xúc nhiều hơn mấy phần nóng nảy.
Diệp Thành cẩn thận quan sát sắc mặt Triệu Hàn Trầm, cẩn thận mở miệng: : "Triệu tổng, cuộc họp buổi chiều có cần phải hoãn lại không?”
Triệu Hàn Trầm không trả lời.
Lúc này, trong đầu anh chỉ toàn là Trình Vi Nguyệt.
Cô một mình đi ở trên đường cao tốc, liệu có xảy ra chuyện gì không? Bây giờ đã về tới trường chưa?
Nếu như đến rồi, tại sao vẫn chưa liên hệ cho anh.
Anh nghĩ như vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi, cả khuôn mặt gần như trắng xanh.
Diệp Thành đoán chừng nhìn ra suy nghĩ của anh, lúc này quan sát cẩn thận hơn, mới phát hiện vết máu ở khóe môi Triệu Hàn Trầm.
Rất rõ ràng là dấu răng.
Có thể ở trên miệng Triệu tổng cắn một cái, chỉ có thể là vị kia.
Diệp Thành lúc này đã biết tại sao tâm trạng của Triệu Hàn Trầm không tốt.
Lần nữa mở miệng, đã có vài phần tự tin: “Triệu tổng, tối nay có cần đón Trình tiểu thư đến cùng anh ăn tối không? Anh chắc hẳn đã lâu rồi không gặp cô ấy?”
Trên thực tế, Triệu Hàn Trầm vừa mới gặp Trình Vi Nguyệt, hai người còn chia tay trong không vui.
Nhưng chuyện mất mặt như vậy, Triệu Hàn Trầm căn bản không muốn người khác biết.
Anh mặt không biểu cảm ngồi xuống, lấy một tập tài liệu ra đọc.
Trong phòng chỉ có tiếng lật giấy, Diệp Thành vô cùng kiên nhẫn đứng đợi, cuối cùng cũng đợi được Triệu Hàn Trầm nói: “Đi đến Nhất Phẩm Cư cô ấy thích đặt chỗ.”
“Vâng.” Diệp Thành cười nói.
Triệu Hàn Trầm ký tên vào ô chữ ký ở cuối tài liệu, anh viết xong, động tác hơi dừng, tiếp đó nói: “Cậu đích thân đi đón cô ấy, thái độ tốt một chút.”
Diệp Thành vội vàng nghiêm túc nói: “Triệu tổng yên tâm.”
Sắc mặt của Triệu Hàn Trầm hơi nguôi giận, nói: “Ra ngoài đi.”
Diệp Thành đáp lại, một bên đi ra ngoài một bên nghĩ chút nữa nên mua gì để dỗ Trình Vi Nguyệt.
Đối với việc giúp Triệu Hàn Trầm dỗ nữ nhân, Diệp Thành đã quen rồi.
Triệu Hàn Trầm tính cách lạnh bạc, đối với nữ nhân căn bản không có kiên nhẫn để dỗ dành, lúc không có hứng, trực tiếp dùng tiền đuổi đi cho khuất mắt.
Diệp Thành cẩn thận nhớ lại, trong rất nhiều bạn gái của Triệu Hàn Trầm, Trình Vi Nguyệt là có tính khí tốt nhất.
Thời gian dài như vậy, mới chỉ tức giận có một lần.
Diệp Thành cân nhắc phân lượng của Trình Vi Nguyệt, gọi điện thoại cho cấp dưới của mình.