Đầu lưỡi của Trình Vi Nguyệt có chút thắt lại, mềm mềm mại mại nói: “Không cần…không cần đi bệnh viện, tôi chắc chỉ là…chỉ là say rồi thôi, ngủ một giấc…là được. Anh đưa tôi về trường, có được không?”

Ánh mắt của Châu Kinh Duy rơi vào những ngón tay mảnh mai của thiếu nữ.

Anh chầm chậm thu lại cánh tay, lại nhướng mi, đôi mắt bình tĩnh như nước, tao nhã cao quý: “Vậy em không thể ngủ được, nếu tôi bế em đi vào trong trường, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho em.”

Trình Vi Nguyệt không nói gì, mắt nhìn thẳng vào anh.

Châu Kinh Duy nhìn làn da hồng hồng trên cổ cô, biết cô thật sự đã say, cũng không phải là đang nhìn anh.

Thế nhưng trái tim vẫn mềm xuống, anh khẽ cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn cô, đem theo xin lỗi, khàn giọng nói: “Vừa nãy hung dữ với em, thật xin lỗi.”

Cửa ô tô bị gõ.

Là Triệu Tất Mặc đi theo ra.

Trình Vi Nguyệt lúc này cuối cùng cũng có chút phản ứng, ánh mắt cô hơi chuyển động, sau đó cái đầu nhỏ nghiêng ra ngoài cửa sổ, nhìn Triệu Tất Mặc ở bên ngoài, cả khuôn ửng hồng, cười lên rất ngoan: “Chào thúc thúc!”

Triệu Tất Mặc vốn dĩ là ra ngoài quan tâm đến tình hình của Trình Vi Nguyệt một chút, lúc này bị một tiếng “thúc thúc” gọi khiến sắc mặt đen như đáy nồi.

Anh nhìn người đàn ông điềm tĩnh ngồi ở ghế lái, hỏi Trình Vi Nguyệt: “Tôi là thúc thúc, vậy anh ấy là gì?”

Cái đầu nhỏ của Trình Vi Nguyệt lại quay vào hướng về phía Châu Kinh Duy, đôi mắt ngấn nước long lanh nhìn anh.

Châu Kinh Duy bị cô nhìn đến mức nhịp tim không ổn định.

Anh nghĩ, Trình Vi Nguyệt say rồi, nói anh thế nào anh cũng sẽ không tính toán.

Đôi mắt của Trình Vi Nguyệt cong lên như hai vầng trăng khuyết, nghiêm túc nói: “Là ca ca!”

“Tôi TMD…” Triệu Tất Mặc tức đến bật cười, dựa vào khung cửa chọc lưng của Trình Vi Nguyệt: “Cô ánh mắt gì vậy? Châu Kinh Duy còn lớn tuổi hơn tôi, tôi là thúc thúc cậu ấy là ca ca? Tiểu nha đầu cô có biết nói chuyện không vậy?”

Sau khi Trình Vi Nguyệt say rượu, cả người cô đều mềm nhũn, bị Triệu Tất Mặc chọc chọc sau lưng, cả người suýt chút nữa ngã vào lòng Châu Kinh Duy.

Châu Kinh Duy nhanh chóng cầm lấy tay cô, cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi lên ghế phụ.

Anh nhìn Triệu Tất Mặc ngoài cửa sổ bày ra vẻ mặt “tôi không phải là cố ý, đây là tai nạn”, mặt không biểu tình đóng cửa sổ lại, một chân đạp ga rời đi.

Triệu Tất Mặc đứng nguyên tại chỗ, trái tim đang rỉ máu.

Thúc thúc….

Anh mới chỉ 27 tuổi, nhỏ hơn Châu Kinh Duy những một tuổi!

--

Đèn đỏ, Châu Kinh Duy dừng xe lại, nhìn Trình Vi Nguyệt mặt còn đỏ hơn lúc nãy, cau mày, nói: “Gần đây có một bệnh viện, tôi đưa em qua đó xem một chút rồi quay trở lại trường, có được không?”

Đêm hôm đó mặc dù Trình Vi Nguyệt cũng say, nhưng tuyệt đối không say lợi hại như hôm nay.

Khuôn mặt nhỏ của Trình Vi Nguyệt nhăn lại, bộ dạng rất không tình nguyện: “Nhưng mà tiêm rất là đau.”

“Không nhất định phải tiêm.” Châu Kinh Duy dừng một chút, an ủi nói: “Nếu như thật sự phải tiêm, ca ca sẽ thưởng cho em một món quà nhỏ.”

“Món quà nhỏ?”

“Ừm, món quà nhỏ.”

Ngữ khí có chứa ý cười.

Trình Vi Nguyệt hai tay ôm lấy gương mặt đỏ bừng, giọng nói có chút mềm: “Muốn ăn bánh trung thu.”

Châu Kinh Duy nói được, mua cho em thật nhiều bánh trung thu.

Vậy là trên cả đoạn đường, Trình Vi Nguyệt đều đang lẩm bà lẩm bẩm là nhân bánh trung thu, từ bánh trung thu ngũ nhân đến bánh trung thu da tuyết, hầu như tất cả các loại bánh trung thu đều nói ra hết một lượt.

Cô lúc say rất là ngoan.

Chỉ là có chút dông dài.

Rất đáng yêu.

Lúc chuẩn bị đến cửa bệnh viện, Châu Kinh Duy hỏi cô, sau khi tỉnh rượu liệu cô có nhớ lúc say mình đã nói gì hay không?

Trình Vi Nguyệt nói cô không có say, một chút cũng không.

“Ừm, không có say.”

Châu Kinh Duy cười nhẹ, có khoảnh khắc, anh muốn nhân lúc cô gặp nguy, véo véo khuôn mặt của cô.

Thế nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.

Chuyện nhân lúc người khác lâm nguy Châu Kinh Duy vẫn thường xuyên làm, nhưng anh không muốn làm với Trình Vi Nguyệt.

Bệnh viện là bệnh viện cộng đồng nhỏ, có rất nhiều bệnh nhân, đang xếp thành một hàng dài.

Châu Kinh Duy đi lấy số trả tiền cho Trình Vi Nguyệt.

Anh sợ Trình Vi Nguyệt chạy lung tung, đặt cô ngồi ở khu vực chờ ở một bên, dặn dò cô: “Không được chạy loạn, bác sĩ ở đây rất hung dữ, bệnh nhân mà chạy loạn đều sẽ bị bắt đi tiêm thuốc.”

Trình Vi Nguyệt lúc say rượu đặc biệt dễ bị lừa, hai mắt cô mở to, nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhất định sẽ không chạy loạn.”

Đáy mắt Châu Kinh Duy hiện lên chút ý cười.

Lúc anh rời đi, áo khoác tây bỗng bỗng bị kéo lại.

Châu Kinh Duy cúi đầu, nhìn Trình Vi Nguyệt với gương mặt đỏ hồng đang nhìn mình, dáng vẻ căng thẳng hề hề: “Tôi không chạy…chạy loạn.”

Châu Kinh Duy nói thật ngoan, đợi lát nữa về mua cho em bánh trung thu nhỏ.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Châu Kinh Duy không nói đạo lý chăm sóc cho một người, anh xếp hàng ở chỗ nộp phí, nhìn Trình Vi Nguyệt ngồi im ở trên ghế ngồi đã bắt đầu gật gà gật gù.

Không hiểu sao, anh đột nhiên nhớ tới những gì Trình Vi Nguyệt đã nói trước đây, sô sinh ra vào ngày 15 tháng 6, mặt trăng nhỏ ngày 15 tháng 6, độc nhất vô nhị.

Anh bất tri bất giác mỉm cười.

Mặt trăng nhỏ độc nhất vô nhị của anh.

Kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng, bác sĩ chỉ dặn dò phải nghỉ ngơi thật tốt.

Châu Kinh Duy nói cảm ơn, lúc anh cầm lấy hồ sơ bệnh án, Trình Vi Nguyệt đã nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi.

Bác sĩ thấy sự quan tâm của Châu Kinh Duy, vô cùng hợp lý cho rằng Trình Vi Nguyệt là bạn gái của anh, nói đùa: “Lúc bế bạn gái xuống lầu nhớ cẩn thận bậc thềm, lần trước có một chàng trai bế bạn gái bó thạch cao của mình xuống lầu, kết quả là cả hai người cùng nhau ngã lăn luôn, chân còn lại của cô gái cũng phải bó bột nốt.”

Châu Kinh Duy nghe thế nói cảm ơn, anh ôm ngang Trình Vi Nguyệt lên, bước chân ổn định.

Hai người lên xe, Châu Kinh Duy hạ lưng dựa ghế phụ xuống để Trình Vi Nguyệt ngủ thoải mái hơn một chút.

Anh lấy ra từ trong cốp xe một cái chăn, vừa đắp lên cho Trình Vi Nguyệt, điện thoại đặt trong túi xách của cô rung lên.

Động tác của Châu Kinh Duy hơi dừng lại, lấy điện thoại ra.

Người gọi tới là Lý Điệp, là bạn cùng phòng của Trình Bi Nguyệt.

Châu Kinh Duy nghe điện thoại, Lý Điệp đầu bên kia ngữ khí quan tâm: “Nguyệt Nguyệt, cậu đi đâu rồi? Sao vẫn chưa quay lại? Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu còn chưa quay lại, tốt nhất là hôm nay đừng có về nữa!”

Giọng của Lý Điệp đè thấp thêm chút nữa, có lẽ vì sợ người khác nghe thấy, cô ấy nói tiếp: “Hiện tại đang có một đống người đứng trước cửa phòng kí túc xa của chúng ta, đợi để hỏi cậu với Kiều Tịnh Tuyết ở hậu đài đã nói cái gì kia kìa.”

“Tớ kiến nghị cậu tối hôm nay cứ ở ngoài tránh đầu ngọn gió, nếu không dự là sẽ không yên ổn đâu.”

Châu Kinh Duy trầm tư một lát, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn, tôi biết rồi, Vi Nguyệt đang ở đây, cô yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt.”

Giọng khàn khàn của anh tao nhã, lời nói chậm rãi, mang theo cảm giác lạnh lùng và cấm dục.

Lý Điệp ở đầu bên kia nghe thấy giọng đàn ông sững người nửa ngày, mới nhớ ra hỏi: “Tiên sinh, ngài tên là gì? Vi Nguyệt có ở cạnh ngài không? Làm phiền đưa điện thoại cho cô ấy một lúc, có thể không?”

“Tôi là Châu Kinh Duy, là người hôm nay đã lên sân khấu đưa Vi Nguyệt rời đi.” Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Vi Nguyệt đã ngủ rồi, cô yên tâm, cô ấy rất an toàn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play