Mười phút trước, Trình Vi Nguyệt được bác sĩ đưa đi rửa dạ dày.

May mắn là liều lượng không lớn, sẽ không để lại di chứng.

Lý Điệp tự trách không ngừng khóc, Lâm Thành Tiệp và Hứa Dương đứng ở phía đối diện, một người mặt không biểu tình, một người bởi vì làm sai nên trên mặt đều là bất an và tội lỗi.

"Nếu như Vi Nguyệt xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?" Lý Điệp khóc đến thảm: "Em rất sợ."

"Bảo bối, chuyện này là anh sai, em đừng sợ, bạn của em nhất định sẽ không sao." Hứa Dương nhìn thấy Lý Điệp khóc liền đau lòng, vội vàng dỗ dành cô.

"Anh có thể chịu trách nhiệm cái gì! Vi Nguyệt bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng phẫu thuật kìa! Đều tại anh, anh không có chuyện gì lại để rượu lung tung làm gì?" Lý Điệp vừa nghe thấy giọng anh liền tức giận đổ thêm dầu, tức muốn chết.

"Anh là muốn lấy cho em uống...."

Hứa Dương còn chưa nói hết, điện thoại của Trình Vi Nguyệt trong tay Lý Điệp đột nhiên rung lên.

Lý Điệp cúi đầu xem, người gọi đến hiển thị là Châu Kinh Duy.

Cô do dự trong chốc lát, vẫn là nghe máy.

Giọng nói khàn lười biếng trong trẻo của Châu Kinh Duy truyền đến: "Vi Nguyệt, tôi có chuyện liên quan đến nhà của em, muốn nói cùng em."

"Châu...Châu tiên sinh...." Lý Điệp nhỏ giọng nói.

Châu Kinh Duy ở đầu bên kia trầm mặc một lúc, bất động thanh sắc nói: "Xin hỏi, điện thoại của Vi Nguyệt tại sao lại ở trong tay cô?"

Lý Điệp không biết tại sao, có một cảm giác sợ hãi và hổ thẹn không nói thành lời.

Cô run run nói: "Vi Nguyệt bị ngộ độc rượu, hiện tại đang ở trong bệnh viện."

Cô nói xong lời này, có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề gấp gáp truyền đến từ bên kia.

"Châu tiên sinh...."

"Địa chỉ."

Châu Kinh Duy cầm lấy chiếc áo khoác tây trang vắt trên ghế, bước nhanh ra khỏi thư phòng.

Lý Điệp yếu ớt báo địa chỉ.

Châu Kinh Duy trực tiếp ngắt điện thoại.

Hai người đứng đối diện Lý Điệp bởi vì ngữ khí và thái độ bất thường của cô mà nhìn nhau một cái, Lâm Thành Tiệp tò mò mở miệng: "Quý nhân nào vậy? Có thể khiến quả ớt nhỏ này yên tĩnh lại."

Vai Lý Điệp rũ xuống, nói: "Châu Kinh Duy."

Hứa Dương hỏi: "Châu Kinh Duy là ai?"

Lâm Thành Tiệp lại cười cười: "Người bạn này của cô, cũng thật là...tôi cũng không biết nên nói cô ấy mệnh tốt hay là không tốt nữa."

"Ý của anh là gì?"

"Châu Kinh Duy a, chính là một con sói."

Lâm Thành Tiệp cười cười, nhớ lại quá khứ, đưa ra kết luận: "Nói thế này đi. Nếu như cô muốn lấy lòng Triệu Hàn Trầm thì vẫn sẽ có dấu mà lần, nhưng Châu Kinh Duy, người này thật sự rất khó đoán, rất khó lấy lòng."

"Nhưng mà Vi Nguyệt nói, Châu tiên sinh rất lễ phép, rất tốt bụng." Lý Điệp phản bác.

Lâm Thành Tiệp cười mỉa, bước chân đi ra ngoài, mạn bất kinh tâm trả lời: "Không tin thì thôi, nhưng tôi không muốn lại nhìn thấy người trong cái vòng này nữa, tôi đi trước đây."

Dưới ánh đèn, bóng của anh bị kéo dài, rất dài, thế nhưng lại lộ ra chút cô đơn và tịch mịch.

Đúng a, một đêm lành lạnh không yên bình, đúng là rất tịch mịch.

((Truyện chỉ được đăng trên wattpad, tất cả các trang còn lại đều là ăn cắp, mọi người có thể vào trang https://www.wattpad.com/user/LySerein122 để đọc nhé! <3))

----

Trình Vi Nguyệt cảm thấy mình ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại trời đã lộ ra chút ánh sáng.

Cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy túi nước muối đang nhỏ giọt, tốc độ rất chậm, thuốc ở bên trong vẫn còn đầy, rất rõ ràng là chỉ vừa mới thay.

Trình Vi Nguyệt vừa muốn ngồi dậy liền nghe thấy một giọng nói thanh lạnh nhàn nhạt: "Nằm yên."

Là giọng nói của Châu Kinh Duy, rất dễ nhận ra, giọng điệu mạn bất kinh tâm lại cao quý đến nỗi cô vừa nghe liền nhận ra ngay.

Trình Vi Nguyệt bất an chớp chớp mắt, lúc mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Châu tiên sinh."

Có tiếng bước chân lại gần, lúc khuôn mặt của Châu Kinh Duy lại gần cô, cô vẫn còn đang phát ngốc.

Hai tay của anh nắm lấy thành giương hai bên vai của cô, cúi người xuống, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô: "Có khó chịu ở chỗ nào không?"

Trình Vi Nguyệt nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chuyện tối ngày hôm qua đối với cô mà nói, sự chấn động thật sự quá lớn, sau giấc ngủ dài, cơ thể trở nên rất chậm chạp.

Nhưng Trình Vi Nguyệt vẫn thấy rất rõ, bộ dạng từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy của Châu Kinh Duy.

Đáy mắt của anh đen nháy, đôi mắt vẫn luôn nhàn nhạt lúc này đây lại có những tia máu đỏ ngầu.

Rõ ràng là một người đàn ông tùy tâm sở dục, không có gì kiêng kị, lúc này lại một bộ biểu tình vừa lo lắng vừa đau lòng, viết ra rõ ràng những cảm xúc đáng lẽ ra không nên có trên người anh.

Anh không nói gì, nhưng Trình Vi Nguyệt biết, anh chắc chắn đã vô cùng lo lắng chăm sóc cho cô cả một đêm.

Châu Kinh Duy nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, biết rằng cô không có chuyện gì, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Tại sao lại uống rượu? Cơ thể của em, em không biết trân trọng sao?"

Trình Vi Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng, giọng khàn khàn, khó khăn nói: "Nước."

Hai tay đặt trên thành giường của Châu Kinh Duy siết chặt, anh hít sâu một hơi, đè nén sự lo lắng và nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng.

Chỉ có bản thân anh biết, anh đã có bao nhiêu sợ hãi.

Anh đứng thẳng dậy, để lý trí buộc anh bình tĩnh lại.

Anh ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, cầm lấy chiếc cốc sớm đã chuẩn bị ống hút, pha chút nước ấm rồi đưa đến bên miệng Trình Vi Nguyệt.

Cô uống có chút vội, trên môi còn đọng lại nước.

Châu Kinh Duy lấy giấy lau đi, Trình Vi Nguyệt vô ý thức quay đầu tránh đi.

Động tác của Châu Kinh Duy dừng lại, cũng không miễn cưỡng, lần nữa mở miệng ngữ khí đã không còn cảm giác áp bức như vừa nãy, anh nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, ban nãy không phải cố ý hung dữ với em, tôi chỉ là quá lo lắng."

Trình Vi Nguyệt cụp mắt mở miệng, giọng nói xin lỗi: "Là tôi đã khiến mọi người lo lắng."

Ánh mắt của Châu Kinh Duy phức tạp.

Anh giúp cô nâng giường bệnh cao lên, hỏi cô muốn ăn gì.

Cô nói muốn ăn cháo.

Châu Kinh Duy đặt cốc nước xuống, nói đi mua cho cô.

Chỉ là lúc anh đi đến cửa, đột nhiên dừng lại, quay mặt nhìn cô.

Anh nói: "Vi Nguyệt, trên thế giới này không có bất kì ai xứng đáng để em làm tổn thương bản thân, em hiểu không?"

Sống mũi Trình Vi Nguyệt cay cay, có cảm giác muốn khóc.

Trên thế giới này, không có ai xứng đáng để em làm tổn thương bản thân.

Trình Vi Nguyệt nhẹ nhàng lặp lại câu này, một lần lại một lần.

Không xứng đáng, ngay từ đầu đã không xứng đáng.

Châu Kinh Duy đi đến gần bệnh viện mua đồ ăn sáng, vẫn còn rất sớm, trên đường rất ít xe cộ, cả thành phố vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say.

Châu Kinh Duy tìm thấy một quán bán cháo, mua hai bát cháo trắng.

Chủ của quán cháo là một bà cụ đã nhiều tuổi, nhìn thấy chàng trai tuấn tú nhã nhặn, cười hỏi: "Chảng trai trẻ, người ở trong bệnh viện là gì của cậu?"

Trong nhà của bà lão có một cô cháu gái vừa mới lên đại học, bà nghĩ nếu có thể giới thiệu một chút thì cũng rất tốt.

Ngày nay, chàng trai đẹp như vậy không có nhiều.

Ánh mắt sau gọng kính vàng kim của Châu Kinh Duy chứa ý cười nhàn nhạt, anh nhận lấy bát cháo từ bà cụ, ngữ khí lười biếng mềm mỏng: "Người nằm bệnh viện là vợ tương lai của cháu, vẫn còn đang theo đuổi."

Bà cụ nghe thế ngây ra, mặc dù có chút tiếc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chân thành này của Châu Kinh Duy, vẫn rất tán thưởng nói: "Người trẻ chính là nên như vậy! Thích liền theo đuổi, chàng trai trẻ, bà nói cho cháu biết, ông già nhà bà năm đó theo đuổi bà, mất tròn hai năm đấy."

"Bà yên tâm, cháu rất kiên nhẫn, sẽ không bỏ cuộc giữa chừng." Châu Kinh Duy cười nhạt trả lời.

------

Luật sư Châu mau ra đây, Nguyệt Nguyệt sắp đi tìm Triệu công tử chia tay rồiiii!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play