Cũng chính vì vậy, cô hơi ngây người một lúc, sau đó mới hạ mắt, trả lời Triệu Hàn Trầm: “Được.”

Thật sự là ngoan không chịu nổi.

Triệu Hàn Trầm vừa ý, xoa xoa tóc cô, dỗ dành: “Ninh Ninh thật ngoan, đi đi.”

Trình Vi Nguyệt lúc này mới rời đi.

Châu Kinh Duy ngồi trên sô pha nhìn một màn trước mắt, ánh mắt áp xuống, đều là âm u.

Anh là luật sư, đối với tính cách con người và suy nghĩ thật sự trong nội tâm, có năng lực quan sát vượt trội so với người thường.

Anh có thể nhìn ra, cô vốn dĩ không hề vui vẻ.

Triệu Hàn Trầm không hề chiếu cố cô thật tốt, đúng không?

Suy nghĩ này chính là thuốc độc, trái tim giống như bị tạt axit vô cùng đau đớn.

Có một giây phút, Châu Kinh Duy muốn gọi Trình Vi Nguyệt lại.

Anh muốn hỏi cô: “Có phải hay không không vui vẻ?”

Nhưng quá vượt giới hạn , cũng quá đường đột.

Cô thậm chí còn không nhận ra anh.

Anh cúi đầu, bất động thanh sắc lấy tay đè thái dương.

Triệu Hàn Trầm đã ngồi xuống phía đối diện anh, ý cười của anh như một cơn gió, nói với Châu Kinh Duy: “Cô ấy là Trình Vi Nguyệt, là bạn gái của tôi.”

Vi Nguyệt

Vi Nguyệt.

Tên thật là dễ nghe.

Động tác của Châu Kinh Duy hơi dừng, chầm chậm dừng lại, lúc ngẩng đầu lên lại hơi nhấc gọng kính ở trên sống mũi.

Một loạt những động tác nhỏ, cuối cùng cũng che giấu được những cảm xúc chân thật trong nội tâm.

Anh không trả lời Triệu Hàn Trầm, chỉ đem văn kiện ở trong tay ném ra trước mặt Triệu Hàn Trầm.

Triệu Hàn Trầm không phát hiện ra điều dị thường, đối với sự trầm mặc của Châu Kinh Duy, cũng không thấy ngoài dự liệu.

Anh biết, Châu Kinh Duy từ trước tới nay đối với phụ nữ không hề có hứng thú.

Vì thế, anh chỉ nhún nhún vai, cầm lấy văn kiện ở trên bàn, lật ra xem.

Triệu Hàn Trầm xem nội dung trước mặt, biểu tình không hề hòa hoãn, cho đến khi lật đến trang cuối cùng, biểu tình của anh thêm vài phần tò mò và hứng thú: “Mức độ nguy hiểm của dự án này sao lại cao như vậy? Kinh Duy, cậu không phải là muốn giết tôi đấy chứ?"

Châu Kinh Duy vẫn như cũ một bộ dạng lười biếng lạnh nhạt, khóe môi hơi nâng lên, nhàn nhạt nói: “Cậu ngại đắt, có thể tìm người khác.”

Châu Kinh Duy làm cố vấn pháp luật, tiền vốn mỗi dự án phải đến chín con chữ. Cứ tiếp tục trì hoãn thế này, chính là mỗi giây mỗi phút đều đang đốt tiền.

“Đừng, đổi người khác sao có thể yên tâm, mảnh đất này Cảnh Tinh nhất định phải cải tạo, không những vậy còn phải làm không có sai sót gì. Nếu không, vị trí tổng tài này của tôi, sợ là ngồi không vững nữa.”

Triệu Hàn Trầm nói đến đây lắc lắc đầu, nửa thật nửa giả thở dài, trong mắt có thêm ý cười: “Nếu như tôi là cậu, tôi nhất định sẽ không đi tiếp quản Châu gia, tự mình kiếm tiền tự mình tiêu, dù thế nào cũng tốt hơn nhiều so với việc đi hầu hạ mấy lão đầu kia.”

Châu Kinh Duy cười nhưng không nói, bầu không khí cũng coi như hòa hợp.

Đợi đến khi bàn bạc được kha khá rồi, Triệu Hàn Trầm từ trong túi áo khoác lấy ra một điếu thuốc: “Một điếu?”

Châu Kinh Duy nhìn họa tiết phức tạp ở trên hộp thuốc, thu lại tầm mắt: “Loại thuốc lá này quá mạnh, hút nhiều sẽ không tốt cho phổi.”

Ý cười của Triệu Hàn Trầm càng đậm, anh cong eo xuống, từ dưới cái bàn tầng kép lấy ra một bao thuốc, ném đến trước mặt Châu Kinh Duy: “Biết cậu hút không quen, đặc biệt chuẩn bị cho cậu loại cậu thường hút.”

Vỏ giấy màu trắng, bên trên có hình lá cây thuốc.

Hai người ăn ý châm thuốc.

Triệu Hàn Trầm lại ngồi xuống sô pha, hút một hơi thật sâu, nói: “Cậu sau khi về nước, có về Châu gia chưa? Bác Châu rất nhớ cậu, em họ cậu cũng vậy.”

Châu Kinh Duy chầm chậm thả một làn khói, cách một làn khói mỏng, trên mặt anh mang một vẻ tản mạn tự phụ.

Anh chầm chậm nói: “Cậu muốn hỏi em họ tôi, hay là muốn hỏi vợ của em họ tôi?”

Em họ của Châu Kinh Duy, Châu Tư Hoành, cưới con gái Kiều gia Kiều Tịnh Tuyết.

Đó là tình đầu của Triệu Hàn Trầm.

Tay cầm điếu thuốc của Triệu Hàn Trầm run lên, lại như không có chuyện gì đưa lên bên miệng, tự trào cười: “Kinh Duy, có những việc không nên vạch trần.”

Vậy mà lại có vài phần bất lực.

Châu Kinh Duy không thể không nhớ tới Trình Vi Nguyệt vừa mới nãy còn đứng ở ngoài cửa.

Cô đơn thuần như vậy, cố chấp mà yêu chàng trai ở trước mắt.

Điếu thuốc ở đầu ngón tay đã cháy hết, Châu Kinh Duy dùng tay dập tắt, cảm giác đau đớn khiến anh bình tĩnh hơn.

Ngữ khí của anh trầm trầm, đem theo ý tứ cảnh cáo: “Triệu Hàn Trầm, sống phải biết thế nào là đủ.”

Triệu Hàn Trầm khó có khi nghe thấy Châu Kinh Duy nói chuyện như thế này.

Người đàn ông trước mặt vẫn luôn mạn bất kinh tâm*, dường như cái gì cũng không để trong lòng. Nhưng hôm nay, hình như lại có chút tức giận.

*Thờ ơ, không đếm xỉa tới

Triệu Hàn Trầm ngây người, nhất thời không biết nên nói gì.

Diệp Thành đứng ngoài cửa phát hiện không khí giữa hai người không đúng, vội vàng hòa giải: “Triệu tổng, Châu tiên sinh, thời gian cũng sắp tới rồi, hai vị có thể đến Nhất Phẩm Cư dùng cơm.”

Triệu Hàn Trầm nặng nề cười: “Đúng rồi, Nhất Phẩm Cư hai năm nay vừa ra món ăn mới, Vi Nguyệt rất thích ăn, cậu chút nữa nên thử xem.”

Châu Kinh Duy đối với việc ăn cái gì không quá quan tâm, nhưng câu “Vi Nguyệt rất thích ăn” trong miệng Triệu Hàn Trầm khiến trong lòng anh hơi dao động.

Anh tản mạn cười cười, đưa tay đỡ gọng kính: “Vậy cùng nhau qua đi.”

Triệu Hàn Trầm thấy thái độ của anh hòa hoãn, cười nói: “Được, tôi lái xe.”

Trong căn phòng hào hoa của Nhất Phẩm Cư, Trình Vi Nguyệt gọi vài món mình thích ăn, Triệu Hàn Trầm thích ăn cay, lại gọi vài món có vị cay.

Món ăn đều đã lên, Trình Vi Nguyệt tính toán một lúc, thấy thời gian hai người bàn bạc cũng đã được kha khá mới gọi điện thoại cho Triệu Hàn Trầm.

Lúc Trình Vi Nguyệt gọi điện thoại tới, Triệu Hàn Trầm đang lái xe. Anh chỉ liếc nhìn điện thoại một cái, rồi nói với Châu Kinh Duy đang ngồi ghế phụ: “Vi Nguyệt gọi tới, giúp tôi nhận một chút.”

Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng màu xanh, bên trên hiển thị hai chữ “Vi Nguyệt”, với một dãy số điện thoại.

Ánh mắt Châu Kinh Duy dừng lại ở dãy số kia một lúc, mới nghe điện thoại, nhấn loa ngoài.

Giọng nói của Trình Vi Nguyệt mang giọng điệu của cô gái Giang Nam, mềm mại uyển chuyển, dịu dàng tinh tế.

Cô nói: “Hàn Trầm, bạn của anh thích ăn cái gì? Đồ hai chúng ta thích, em đều gọi rồi, chỉ thiếu bạn của anh nữa thôi.”

Triệu Hàn Trầm cười nói: “Anh làm sao biết được cậu ấy thích ăn gì, em trực tiếp hỏi đi, điện thoại đang ở trong tay cậu ấy.”

Trình Vi Nguyệt nhớ tới người đàn ông lười biếng trầm tĩnh, ý thơ văn nhã trong phòng khách.

Cô rất ít khi giao tiếp với người lạ, càng đừng nói, là người đàn ông kinh động lòng người như thế này.

Châu Kinh Duy cảm nhận được sự chần chừ của cô, chủ động mở miệng: “Trình tiểu thư, chào cô, tôi là bạn từ nhỏ của Triệu Hàn Trầm, họ Châu, Châu Kinh Duy.”

Trình Vi Nguyệt vội vàng nói: “Châu…Châu tiên sinh chào anh, tôi là Trình Vi Nguyệt, Vi trong nhỏ bé, Nguyệt trong ánh trăng. Ba của tôi nói, tôi sinh ngày 15 tháng 6, theo lý thuyết hẳn là ngày trăng tròn, nhưng ánh trăng lại ngoài ý muốn không tròn lắm, nên gọi là Vi Nguyệt, ba của tôi còn nói…..”

Cô dừng lại, nhận ra mình lỡ lời, trầm mặc không nói tiếp.

Châu Kinh Duy dịu giọng nói: “Còn nói cái gì?”

Trình Vi Nguyệt lúc này mới có chút lúng túng nói: “Ba còn nói, ánh trăng khuyết ngày 15 tháng 6, độc nhất vô nhị.”

Cô gái nhỏ căng thẳng, nên hận không thể đem hết cả sinh thần bát tự nói cho anh, sợ sẽ chậm trễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play