Lời này giống như một cái công tắc, dễ dàng mở ra tuyến lệ của Kiều Tịnh Tuyết.
Cô khóc lóc nhào vào trong ngực Triệu Hàn Trầm, giọng nói nghẹn ngào: “A Trầm, em hận anh, anh lúc đầu tại sao không thể vì em mà kiên trì thêm một chút?”
Lúc đầu hôn ước giữa Kiều Tịnh Tuyết và Châu Tư Hoành, là vì Kiều gia suy tàn nên muốn bám lấy Châu gia.
Châu Kinh Duy có tiếng nói mạnh mẽ trong Châu gia, thân phận tôn quý, Kiều gia không dám trèo cao, nên đặt chủ ý vào Châu Tư Hoành, con trai trưởng dòng bên có quan hệ gần nhất với Châu gia.
Lúc đó Kiều Tịnh Tuyết đã là bạn gái của Triệu Hàn Trầm, chỉ là năm đó Triệu công tử mới chỉ 20 tuổi, ở Triệu gia không có được chỗ đứng vững chắc, cưới một cô gái không có bất kì giúp đỡ nào cho con đường sự nghiệp của mình, không chút nghi ngờ sẽ bị tất cả mọi người phản đối.
Thế là một mối tình đầu, kết thúc một cách đột ngột.
Chia tay không quá mức khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng rất khó quên.
Triệu Hàn Trầm đối với chuyện năm đó, thực ra luôn cảm thấy hổ thẹn, vậy nên mấy năm nay tìm bạn gái, ít nhiều đều có bóng dáng của Kiều Tịnh Tuyết.
Anh không có cách nào bồi thường cho cô, lúc ở bên cạnh những người phụ nữ tương tự cô, cảm giác tội lỗi mới giảm bớt đi một chút.
(Huhu ngồi dịch mà tức ói máu :<<)
Anh vỗ vỗ vai Kiều Tịnh Tuyết, trong mắt có sự đau lòng và tự trách.
Đối diện với sự trách móc của Kiều Tịnh Tuyết, anh chỉ có thể khàn giọng đáp: “Trời đang mưa, có chuyện gì chúng ta vào trong nói, được không?”
Kiều Tịnh Tuyết ở trong lòng anh khóc nức nở, một lúc sau, mới kéo vạt áo anh, thút thít gật đầu.
Cánh cửa lớn thoang thoảng mùi hoa nhài và mùi nhang.
Lúc Triệu Hàn Trầm đẩy cửa bước vào, hơi hoảng loạn một lúc.
Trên cửa treo một túi thơm mùi gỗ đàn hương, là Trình Vi Nguyệt tặng cho anh cách đây không lâu.
Cô gái nhỏ tin Phật, nghe nói cái này là xin ở chùa về, trên túi thơm có thêu vài từ tiếng Phạn.
Triệu Hàn Trầm thu hồi ánh mắt, nhưng bước chân lại dừng lại.
Anh vô ý thức chạm vào chiếc điện thoại trong túi áo.
Anh lúc nãy nhận điện thoại của Kiều Tịnh Tuyết, nghe thấy tiếng khóc của cô trong điện thoại, mất hồn mất vía, chỉ muốn ngay lập tức đến gặp cô.
Ở trên đường, quả thực là quá vội vàng.
Anh bây giờ mới nhớ ra, anh để cô một mình ở lại quán ăn với Châu Kinh Duy, cũng không biết cô có thể đối phó được không.
Anh và Châu Kinh Duy quen biết nhiều năm, tên này luôn là giấu dao trong nụ cười, là khó đối phó nhất.
Anh nghĩ như vậy, lấy điện thoại muốn gọi cho Trình Vi Nguyệt, nhưng ngay lập tức nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, đều là đến từ cô.
Khi anh đang do dự không biết có nên gọi lại không, Kiều Tịnh Tuyết phía sau đột nhiên ôm chầm lấy anh.
Giọng nói của cô rất nhẹ, tựa như đang thở dài: “A Trầm."
Triệu Hàn Trầm tắt điện thoại, cúi đầu nhìn xuống hai cánh tay mảnh khảnh đang ôm lấy anh của người phụ nữ: “Tịnh Tuyết, em đã kết hôn rồi, không thể ôm anh như thế này."
Cô gái phía sau thở nhẹ hơn, sau đó tự nhiên buông tay ra.
Cô đi đến trước mặt Triệu Hàn Trầm, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, môi hồng răng trắng, đôi mắt lấp lánh, cô nói: “Anh cũng không nên coi người khác là thế thân của em, A Trầm, buông tay cô ấy thôi, em vừa nhìn thấy tên cô ấy rồi, tên Ninh Ninh?”
Triệu Hàn Trầm nhíu mày.
Nhưng nói đến cùng, là anh có lỗi với Kiều Tịnh Tuyết. Cho dù lời của cô có chút mạo phạm, anh cũng không nổi giận.
Ngược lại, câu nói này đã chọc thủng sự lừa mình dối người của anh.
Trình Vi Nguyệt giống Kiều Tịnh Tuyết sao?
Lần đầu tiên Triệu Hàn Trầm gặp Trình Vi Nguyệt, cô gái nhỏ duyên dáng đứng tại bữa tiệc được tổ chức cho mình, chiếc váy màu trắng, đôi môi màu đỏ anh đào, giữa hai hàng lông mày tuyệt sắc câu nhân, nhưng lại sách sẽ đến không nhiễm một hạt bụi.
Cô giống Kiều Tịnh Tuyết, đều có ngũ quan kinh diễm, nhưng lại hoàn toàn không giống.
Anh chỉ là cho mình một lí do, một lí do để yên tâm giữ cô lại bên mình.
Sau lưng Triệu Hàn Trầm đổ một tầng mồ hôi, anh hậu tri hậu giác phát hiện ra, anh chưa bao giờ coi Trình Vi Nguyệt là thế thân của Kiều Tịnh Tuyết.
Trình Vi Nguyệt chính là Trình Vi Nguyệt, người có thể làm anh tức giận muốn chết, nhưng như cũ vẫn muốn giữ cô ở bên mình.
Anh hơi siết chặt ngón tay, nhìn gương mặt của Kiều Tịnh Tuyết, thành thật nói: “Nhưng cô ấy và em không giống nhau.”
Thế là ở huyền quan mờ tối tĩnh lặng, biểu tình trên mặt Kiều Tịnh Tuyết dần đông cứng, hóa đá.
Cuộc gặp gỡ này không hề thuận lợi, vì Kiều Tịnh Tuyết bỏ chạy mà kết thúc.
Lúc cô rời đi vô cùng vội vã, nước mắt ở khóe mắt vẫn chưa kịp rơi xuống, cười khổ tạm biệt Triệu Hàn Trầm “Xin lỗi, là em đơn phương tình nguyện, cũng không còn sớm nữa, em rời đi trước.”
Triệu Hàn Trầm không ngăn cô lại, sau khi cô rời đi, anh mới nhìn thấy đôi bông tai trên mặt đất.
Anh cúi xuống nhặt đôi bông tai lên, yên lặng quan sát, đáy mắt dần hiện lên sự nghi ngờ và mơ màng….
Ngày hôm sau, Trình Vi Nguyệt nhận được điện thoại của Triệu Hàn Trầm vào sáng sớm.
Đầu dây bên kia, giọng nói của anh uể oải và mệt mỏi, khàn khàn nói: “Anh ở ngã tư đường nhà em chờ."
Trình Vi Nguyệt vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, thậm chí còn không trang điểm, chỉ đơn giản đi tắm một chút, mặc bộ đồ ngủ ra ngoài.
Chiếc Bentley của Triệu Hàn Trầm đứng sừng sững ở đầu ngõ, ban ngày nhiều người qua lại, người qua đường khó tránh mà nhìn qua.
Tài xế nhìn thấy thân ảnh của Trình Vi Nguyệt, thay cô mở cửa xe phía sau.
Trình Vi Nguyệt dưới ánh mắt dò xét của người qua đường, căng da đầu ngồi vào.
Triệu Hàn Trầm hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, thắt cà vạt màu đỏ rượu, trông rất doanh nhân.
Anh đang định đi đến thành phố khác công tác, trước khi đi ma xui quỷ khiến lại muốn đến gặp cô.
Có lẽ là…..có chút nhớ.
Trình Vi Nguyệt vừa ngồi xuống, đã bị anh ôm vào lòng.
Triệu Hàn Trầm sờ hai cái tai thỏ phía sau bộ đồ ngủ của cô, trong mắt mang theo ý cười: “Trẻ con.”
Trình Vi Nguyệt chỉ cảm thấy ngại ngùng, cô nhìn khuôn mặt yêu nghiệt anh tuấn của anh, tim đập nhanh.
“Là mẹ em mua." Cô nhỏ giọng biện giải.
Không biết Triệu Hàn Trầm có nghe thấy không, chỉ hỏi: “Tối hôm qua sau khi anh rời đi, Châu Kinh Duy có khiến em khó chịu không?”
Trình Vi Nguyệt lập tức cau mày.
Cô không vui nhìn Triệu Hàn Trầm nói: “Châu Kinh Duy là một người rất thân sĩ, rất tôn trọng phụ nữ, không có như anh nói đâu.”
Triệu Hàn Trầm cười nhạo một tiếng, trong lòng thầm mắng Châu Kinh Duy đúng là biết diễn.
Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có anh nhìn ra người đàn ông đó là con sói đội lốt cừu.
“Tóm lại, bụng dạ anh ta rất sâu, không phải là người tốt gì hết.”
Trình Vi Nguyệt đối với việc tối hôm qua Triệu Hàn Trầm rời đi, sau đó không có chút tin tức gì, thực sự rất tức giận, nghe xong nhịn không nổi mắng anh: “Vậy anh thì sao? Người tên Tuyết của anh là người tốt nào? Người tốt gì mà bảy tám giờ tối gọi bạn trai của người khác đi!”
Triệu Hàn Trầm nhìn thấy dáng vẻ giương răng nanh của Trình Vi Nguyệt, nhất thời ngây cả người.
Đợi đến khi phản ứng lại, sắc mặt của anh âm trầm: “Ai dạy em nói năng chua ngoa như vậy?”
Trình Vi Nguyệt cảm thấy mình nghe lầm rồi, anh là đang khiển trách cô sao? Anh không phải nên giải thích với cô sao?
Cho đến khi Triệu Hàn Trầm nắm lấy cằm cô, híp măt trầm giọng nói: “Nói xin lỗi.”
Hậu tri hậu giác, sự chần chừ không quyết thật quá đáng sợ.