Chồn sương Đông Kha – sinh linh tuyết trắng ngàn năm, tu luyện thành tinh nơi núi cao băng giá. Mỗi đêm trăng sáng, cậu lặng lẽ nguyện cầu: “Xin hãy cho ta một kiếp làm người.”
Lời nguyện tha thiết ấy không thể làm rung chuyển Thiên đạo, nhưng lại chạm tới lòng thương cảm của số mệnh. Không thể phá bỏ quy luật trời đất, định mệnh mở ra cho Đông Kha một lối đi khác – xuyên qua những thế giới song song, tái sinh làm con người.
Và mỗi lần tái sinh, cậu đều mang vẻ đẹp khiến người người mê đắm. Là nam nhân, nhưng dung mạo lại tựa ánh trăng rơi xuống trần gian – đôi mắt trong như tuyết tan, giọng nói tựa nhạc khẽ vang giữa gió. Đẹp đến mức khiến kẻ mạnh lòng cũng phải dao động, khiến người vô tâm cũng phải ngoái nhìn.
Nhưng Đông Kha không hề biết điều đó. Cậu bước vào những thế giới mới với trái tim thuần hậu, học cách làm người giữa muôn trùng duyên phận. Mỗi lần mở mắt ở một thế giới khác, cậu không tìm kiếm tình yêu, không cầu danh lợi – chỉ mong giữ được bản tâm và lý tưởng giản dị: sống như một con người, yêu như một con người, đau như một con người.
Thế giới thì rộng lớn. Đông Kha thì lặng lẽ.
Nhưng bất kỳ nơi nào cậu đặt chân đến, lòng người đều không thể yên.
Một ánh nhìn – muôn trái tim rung động.
Một nụ cười – đảo lộn vận mệnh kẻ khác.
Một chồn sương – vạn người mê.