Trong lúc mọi người mải cười nói và bắt đầu dọn dẹp đống giấy trang trí, vỏ hộp quà, Tần Tranh lặng lẽ lùi ra khỏi phòng khách. Anh cầm một đĩa nhỏ, trên đó là lát bánh sinh nhật được cắt gọn gàng, nến đã tắt, nhưng mùi ngọt dịu vẫn còn vương nơi đầu ngón tay.

Anh bước thật khẽ lên lầu, chẳng biết vì sao lại cẩn thận đến thế. Có lẽ vì không muốn ai để ý, hoặc vì sợ… làm phiền đến người đang ở trong căn phòng ấy.

Đứng trước cánh cửa sơn trắng, Tần Tranh khựng lại. Anh ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu. Chỉ đứng đó một lúc, tay cầm đĩa bánh buông nhẹ bên hông. Một tay còn lại, vô thức xoa ngón cái vào mu bàn tay — vẻ lúng túng hiếm thấy.

“…Đông Kha,” anh gọi, giọng khàn nhẹ.

Không có tiếng đáp. Không gian lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng đèn tuýp điện rì rì ở cuối hành lang.

Tần Tranh hơi nghiêng đầu, nhìn khe cửa hẹp, nói tiếp, vẫn điềm đạm, nhưng giọng thấp hơn:

“ Anh là Tần Tranh.…Cũng không phải gì quan trọng…”


Lời giới thiệu đầu tiên trong đời không phải vì lịch sự, mà vì muốn thật lòng được ai đó nhớ đến.

Lại im lặng.

Anh không bỏ đi, cũng không nói gì thêm. Chỉ đứng đó, tay đút vào túi quần, dáng người thẳng tắp như đang… đợi.

Một phút. Hai phút.

Căn phòng phía trong vẫn không động tĩnh.

Tần Tranh hạ mắt nhìn sàn gạch trắng, môi khẽ mím lại rồi buông một câu, nhẹ như gió:

“Anh không ép gì em đâu.”

Giọng nhỏ, gần như chỉ để mình nghe. Nhưng rõ ràng là nói cho người trong phòng.

“Chỉ… muốn em có một miếng bánh thôi.”

Nói xong, anh lùi một bước, xoay người. Chưa đến ba bước chân, anh lại khựng lại, rút một viên kẹo nhỏ từ túi áo khoác, cúi xuống, đặt cạnh đĩa bánh. Không vì lý do gì đặc biệt — chỉ là… sợ lát bánh đó quá đơn độc.


 Anh vốn dĩ không giỏi ăn nói, càng không giỏi làm quen. Nhưng không hiểu sao, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cậu thiếu niên mảnh khảnh đứng lặng lẽ bên cửa sổ tầng hai, anh lại muốn đến gần.

Muốn… biết tên cậu.

Muốn… nhìn ánh mắt cậu thêm một lần nữa.

Muốn… được phép quan tâm.

Cậu không đáp. Căn phòng vẫn yên lặng như mặt nước hồ không gợn sóng.

Tần Tranh cắn môi. Anh hiểu, người như cậu, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác. Càng không dễ để ai bước vào thế giới của mình. Nhưng anh không nản, chỉ lặng lẽ đặt phần bánh và kẹo xuống sàn, rồi chuẩn bị xoay người rời đi.

Ngay lúc đó, một tiếng rên khe khẽ xuyên qua khe cửa.

Giống như tiếng rít của gió thoảng, nhưng lại mang theo một nỗi đau âm ỉ.

Tần Tranh sững lại. Đôi mắt vốn lãnh đạm phút chốc trở nên căng thẳng, sắc bén. Anh áp tai sát cửa, gọi nhỏ:

“Đông Kha?”

Không có lời đáp. Chỉ có tiếng nấc khẽ, như tiếng một người đang cố gắng che giấu sự yếu đuối.

Tim anh bất giác siết chặt. Không nghĩ nhiều nữa, Tần Tranh nắm lấy tay nắm cửa và… ngạc nhiên khi thấy nó không khóa. Anh đẩy cửa bước vào, gần như bản năng dẫn lối.

Ánh đèn vàng mờ rọi lên chiếc giường cạnh cửa sổ. Trên đó, một hình bóng trắng nhỏ đang cuộn tròn, run rẩy — một con chồn sương.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Tần Tranh biết — đó không phải một con vật bình thường, anh có cảm giác…

Đó là cậu.

Là Đông Kha.

Mặc dù cơ thể thay đổi, nhưng cảm giác đó, sự mong manh ấy, nỗi đau ấy — giống hệt ánh mắt cậu khi hai người lướt qua nhau chiều nay.

Tần Tranh thận trọng tiến lại gần, từng bước một, không phát ra tiếng động. Anh ngồi xuống cạnh giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ bé đang cố gắng co lại như muốn biến mất khỏi thế giới.

Chồn sương ấy — Đông Kha — rúc sâu vào chăn, lông dựng đứng lên vì căng thẳng. Cậu run rẩy, đầu óc hỗn loạn. Biến hóa không kiểm soát đã khiến thân thể đau nhức như bị xé rách, và cơn sốt đang hành hạ khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt.

Cậu biết anh vào phòng. Cậu nghe tiếng bước chân, nghe tiếng gọi khẽ, nghe giọng anh dịu dàng hơn tất cả những lần ba mẹ từng cố gắng gọi cậu. Nhưng cậu không dám phản ứng. Anh sẽ sợ hãi. Anh sẽ bỏ đi — khi thấy cậu là một con quái vật.

Vậy mà anh vẫn ngồi đó.

Im lặng. Kiên nhẫn.

Không nói lời nào, chỉ ngồi lặng cạnh giường như thể sợ phá vỡ không gian của cậu.


Tần Tranh không rời đi.

Anh vẫn ngồi ở đó, mắt không rời sinh vật nhỏ cuộn tròn trong chăn. Nhìn đôi vai run lên từng hồi, lòng anh như có ai bóp nghẹt. Anh muốn làm gì đó — điều gì cũng được — để cậu bớt đau, bớt cô đơn.

“Đông Kha…” anh lại gọi khẽ, một tay đặt nhẹ lên mép chăn, ngập ngừng trong thoáng chốc rồi vươn ra.

Ngón tay anh lạnh nhưng dịu dàng. Tần Tranh thận trọng luồn tay xuống dưới lớp chăn, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé kia vào lòng.

Chồn sương hoảng hốt cựa quậy một chút, lông dựng ngược lên phản xạ — nhưng cậu nhanh chóng nhận ra hơi thở ấm áp đang bao quanh mình. Không có mùi sát khí, không có cảm giác bị ép buộc. Chỉ là một cái ôm nhẹ, ấm và… kiên nhẫn.

Tần Tranh hơi cúi đầu, cằm chạm vào lớp lông mềm mịn của cậu. Anh không nói gì nữa, chỉ yên lặng ôm như thể đang giữ một kho báu mong manh trong tay.

Chồn sương ban đầu vẫn căng cứng, tim đập dồn dập. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện… trong vòng tay người này, cơ thể không còn đau đớn như lúc nãy nữa. Tim cũng không còn đập quá nhanh, chỉ dần dần chậm lại, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập nhịp nhàng từ ngực anh — trầm ổn, chắc chắn, không ồn ào.

Cậu thấy ấm.

Chưa bao giờ… có cảm giác được sưởi ấm thật sự.

Đông Kha chậm rãi nhích đầu, tựa lên lồng ngực anh, lông mềm xù xì áp sát lớp vải áo. Mùi bánh ngọt nhè nhẹ vương trên người Tần Tranh khiến cậu càng thấy dễ chịu.

Rồi cậu… thiếp đi.

Ngủ mất trong lúc vẫn được ôm trong vòng tay người ấy.

Tần Tranh cúi đầu nhìn. Cậu đã ngủ rồi.

Cái dáng nhỏ xíu, run run ấy cứ thế nương vào lòng anh, tin tưởng mà ngủ, khiến trái tim anh không thể không mềm đi.

“Ừm… ngủ đi,” anh khẽ thì thầm như dỗ dành, giọng khàn nhẹ.

Bàn tay to khẽ luồn vào lớp lông trắng mềm, dè dặt vuốt dọc sống lưng cậu một lần… rồi lại một lần. Mỗi cái vuốt nhẹ đều chậm rãi và đầy nâng niu. Có lúc chồn con trong lòng khẽ cựa nhẹ vì ngứa, anh liền dừng lại, chờ vài giây rồi mới nhẹ nhàng tiếp tục.

Tần Tranh không phải người giỏi bộc lộ cảm xúc.

Nhưng lúc này, khi ôm sinh vật nhỏ bé trong lòng, lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Anh muốn bảo vệ cậu.

Dù cho cậu là người, hay là chồn sương, anh cũng không quan tâm… anh chỉ nghĩ mình đã có được một bảo bối cho riêng mình.

Dù cậu không bao giờ chủ động bước ra khỏi căn phòng ấy… thì anh sẽ là người lặng lẽ tìm đến, từng chút một, từng ngày một.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play