Trời vừa hửng sáng, ánh nắng mỏng manh len qua khe rèm cửa, rơi nhè nhẹ xuống chiếc giường lộn xộn chăn gối. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi bánh ngọt từ hôm qua, và chút hương quen thuộc của người thiếu niên nào đó chưa chịu rời đi suốt đêm.

Tần Tranh tỉnh từ sớm.

Nhưng anh không nhúc nhích.

Bởi trong vòng tay anh, chồn sương nhỏ của đêm qua… đã biến mất.

Thay vào đó là một cơ thể người, mảnh mai và xanh xao, đang ngoan ngoãn nằm nghiêng trong ngực anh, hơi thở đều đặn phả nhẹ vào áo anh qua từng nhịp thở.

Cậu ngủ rất sâu.

Tần Tranh ngây người trong khoảnh khắc đầu. Ánh mắt anh rơi xuống từng đường nét trên khuôn mặt kia — sống mũi cao gầy, hàng mi dài rủ xuống, gò má hốc hác lộ rõ dưới làn da trắng tái. Đông Kha trong dáng người thật càng khiến người khác xót xa hơn cả lúc là chồn sương. Không còn lớp lông trắng mềm mại để che giấu, cậu mỏng manh đến mức anh chỉ muốn vươn tay che chắn.

Tần Tranh đưa tay lên, ngập ngừng. Rồi anh rất khẽ — như sợ đánh thức giấc mộng ai đó — vuốt nhẹ một lọn tóc lòa xòa trước trán cậu.

Trong vòng tay Tần Tranh, Đông Kha khẽ cựa minh.

Đông Kha chớp mắt, hàng mi run nhẹ. Cảm giác ấm áp bao bọc xung quanh khiến cậu nhất thời chưa thể nhận ra điều gì đã xảy ra—cho đến khi cậu cảm thấy tay ai đó khẽ siết lại quanh eo mình.

Đông Kha lập tức cứng đờ.

Cậu ngẩng lên, chạm ngay ánh mắt tối sâu như đáy hồ của Tần Tranh. Khoảnh khắc đó, một dòng ký ức rối loạn ập về—tiếng nức nở, cơn đau co rút, đôi tay run rẩy, và một cái ôm dịu dàng giữa đêm.

Tần Tranh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dựa vào đầu giường, một tay ôm lấy cậu như che chắn. Gương mặt anh không lộ ra nhiều cảm xúc, chỉ có ánh nhìn kia—vừa sâu thẳm, vừa bình tĩnh—nhưng ẩn dưới đó là một tầng cảm xúc không tên.

“Là… anh?” Giọng Đông Kha khản đặc, mang theo chút cảnh giác bản năng.

Tần Tranh khẽ gật đầu. Anh không hỏi cậu vì sao lại biến thành chồn, cũng không hỏi vì sao lại đau đớn đến thế. Anh chỉ nói một câu: “Không sao rồi.”

Chỉ ba chữ. Đông Kha lại có cảm giác mình sắp khóc.

Cậu ghét cảm giác bị người khác tiếp cận gần đến thế. Cảm giác bị xâm phạm ranh giới vốn là thứ khiến Đông Kha thấy lồng ngực nghẹt thở, như đứng giữa một căn phòng chật chội không có lối thoát.

Tần Tranh khẽ nhúc nhích, ánh mắt anh hơi mơ màng nhưng lập tức tỉnh táo khi thấy Đông Kha đã lùi sát vào góc giường. Anh không nói gì, cũng không tiến lại gần, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

Không trách, không hỏi. Vẫn là sự im lặng điềm tĩnh ấy.

Đông Kha quay mặt đi.

Cậu không muốn nghĩ đến chuyện đêm qua, không muốn nhắc đến việc mình đã biến thành một con chồn nhỏ đáng thương và nằm trong vòng tay người lạ để ngủ. Nhưng dù cố đẩy lùi cảm giác ấy ra khỏi đầu… cậu vẫn nhớ được rõ ràng: hơi ấm ấy rất dễ chịu.

Dễ chịu đến mức khiến cậu…lần đầu tiên ngủ một giấc yên bình đến vậy.


Tần Tranh nhận thấy thời gian không còn nhiều, rời giường một cách nhẹ nhàng, đến gần ngưỡng cửa, quay đầu nhìn người thiếu niên đang lặng lẽ ngồi trên giường – cậu vẫn không nhìn anh, đôi vai hơi co lại như bản năng muốn bảo vệ mình.

“Anh phải đi rồi,” anh nói, giọng trầm và dịu như đêm qua.

Đông Kha không đáp, vẫn im lặng nhìn mông lung vào bóng tường trắng, cũng không tiễn anh ra cửa. Chỉ có mí mắt hơi run lên, không biết là do gió lạnh lùa vào hay gì khác.

Tần Tranh nhìn dáng ngồi co ro kia, lòng khẽ thắt lại. Anh muốn bước tới, muốn xoa đầu cậu, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại thôi. Anh vẫn còn nhiều thời gian.

Anh chỉ khẽ nói:

“Anh sẽ quay lại.”

Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng, không có tiếng động.


Cậu nghe rõ từng lời tạm biệt của Tần Tranh trước khi anh rời đi, dù không ngẩng đầu lên.

Cậu không biết mình đang nghĩ gì—chỉ là, khi ánh sáng tràn vào, khi hơi ấm trên tay áo đã phai dần, cậu đột nhiên thấy hơi… trống.

Ngón tay cậu vẫn nắm chặt góc chăn, một chỗ chăn hơi nhăn, nơi tối qua cậu từng cuộn mình trong lòng người kia.

Anh sẽ quay lại?

Đông Kha không chắc anh có thật sẽ quay lại. Cậu không tin vào những lời hứa, đặc biệt là với người chỉ vừa gặp một lần, người… khác biệt.

Nhưng… cảm giác đó…

Cậu khẽ kéo gối lại ôm trong lòng, má chạm nhẹ vào vải gối lạnh.

Tim cậu đập nhè nhẹ.

Phiền thật đấy…



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play