Tần Tranh đến trường muộn. Ánh nắng sớm chiếu nghiêng qua dãy nhà, rọi xuống hành lang lát đá sáng loáng. Anh bước chậm, tay đút túi áo khoác đồng phục, vai phải hơi nghiêng như thể vẫn còn vương cảm giác từ việc ôm lấy ai đó suốt một đêm dài.
Tóc anh hôm nay không được chải gọn như mọi khi, vài sợi rủ xuống trán, hơi ẩm như mới tắm qua vội vàng. Áo sơ mi sơ vin một cách miễn cưỡng, cổ áo không cài khuy trên cùng. Một Tần Tranh chưa từng thấy—không hẳn là lôi thôi, nhưng rõ ràng không phải vẻ chỉn chu thường ngày.
Vừa bước qua hành lang lớp học, giọng cợt nhả của Âu Gia Thành đã vang lên từ phía trước:
“Ê! Đại thiếu gia Tần đây rồi. Hôm qua chơi trò ảo thuật à? Vừa quay đi đã biến mất luôn. Không thèm chào bọn này lấy một câu?”
Tần Tranh dừng lại một nhịp, ngẩng mắt nhìn Gia Thành. Đôi mắt đen vẫn bình lặng như mặt hồ, nhưng có thứ gì đó trầm hơn, sâu hơn. Anh đáp đơn giản, không chút dao động:
“Có việc. Đi gấp.”
Gia Thành khựng lại, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời cụt ngủn đó, nhưng cũng không thể nói gì thêm. Cậu cười hề hề, lùi về, nhún vai:
“Ờ, thế mà anh không nhắn cái tin, làm tụi này tưởng bị bắt cóc.”
Hiểu Mai đứng cạnh, tay đang sắp xếp tập vở, không ngẩng đầu nhưng đuôi mắt đảo nhanh qua Tần Tranh, cảm thấy anh kì lạ hơn bình thường.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play