Mấy ngày qua, Đông Kha đã ở lại nhà Tần Tranh để hồi phục sau những vết thương. Tần Tranh không hề để cậu phải một mình, anh luôn chủ động quan tâm, chăm sóc từng chi tiết nhỏ. Ban ngày anh vẫn đi học, đến trường như bình thường, nhưng mỗi khi trở về, anh lại sẵn sàng dành toàn bộ thời gian còn lại cho Đông Kha. Anh luôn mang theo những món ăn nhẹ, những thứ đơn giản nhưng được nấu cẩn thận. Chỉ cần thấy Đông Kha ăn được một chút là anh cảm thấy yên lòng.
Tần Tranh cũng đã đọc không ít bài viết về cách chăm sóc động vật như chồn sương. Anh tìm hiểu kỹ lưỡng về những món ăn phù hợp với loài vật này, tự tay nấu một bữa cháo mềm cho Đông Kha, vừa ấm vừa dễ ăn. Mỗi lần đưa cậu ăn, anh kiên nhẫn ngồi bên cạnh, không thúc giục, chỉ im lặng nhìn cậu ăn từng muỗng nhỏ. Anh biết rõ, Đông Kha cần thời gian để chấp nhận, để dần dần mở lòng.
—-
Trong khi đó, ở nhà Đông Tiểu Nhu, tình hình lại không hề dễ chịu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ, không biết phải làm gì nữa. Mấy ngày qua, Đông Kha không chịu mở cửa, cũng không ăn gì. Cô đã thử mang cơm lên, gõ cửa, nói những lời động viên, nhưng tất cả đều vô ích. Cửa vẫn không mở, và sự im lặng vẫn bao phủ căn phòng của cậu.

Cô nghe tiếng mẹ khóc nấc lên , còn ba thì ngồi im lặng, đôi mắt mệt mỏi, không nói lời nào. Cả gia đình như chìm trong nỗi lo lắng vô vọng, nhưng Tiểu Nhu lại không thể không cảm thấy một cơn bực dọc dâng lên trong lòng.
Mẹ cô vẫn không ngừng lo lắng, giọng nói đầy sự sợ hãi, không ngừng gọi tên em trai: “Kha Kha, con ăn một chút nhé, mẹ làm đồ ngọt con thích đây… Con sao vậy? Con không thể để mình như thế. ”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play