Đông Tiểu Nhu nhìn thấy cảnh tượng ấy, cảm giác như mình đang đứng trong một giấc mơ. Cô muốn phá vỡ sự im lặng nặng nề này, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh,cất giọng nhẹ nhàng: “Mẹ, để con giúp mẹ chuẩn bị cơm tối, cả nhà mình cùng ăn nhé.”
Cô nói những lời ấy không chỉ để phá vỡ không khí ngột ngạt mà còn vì cô cảm nhận được một điều quan trọng hơn. Đó là sự cần thiết phải làm những gì bình thường nhất, như cách gia đình vẫn làm mỗi ngày, để khiến mọi thứ trở lại cân bằng. Mặc dù lòng cô đầy lo âu và đôi tay không ngừng run rẩy, nhưng cô vẫn kiên quyết đứng vững. Cô nhìn về phía ba mẹ, rồi lại nhìn Đông Kha, cậu em trai đang ngồi đó, đôi mắt đầy cảm xúc khó tả.
Mẹ Đông nhìn Đông Kha một lúc, ánh mắt ngập tràn yêu thương và lo lắng. Sau đó, bà đứng dậy, cẩn thận lên tiếng: “Kha Kha, chờ mẹ một chút nhé, để mẹ nấu cơm cho con. Con chắc là đói rồi đúng không?” Giọng bà mềm mỏng, đầy yêu thương, nhưng cũng không thiếu sự vội vã. Bà vội vàng đi vào bếp, lo lắng rằng trời đã chập tối, và Đông Kha có lẽ đã đói.
Lúc sau…
Khi những món ăn đầy ắp được bày kín trên bàn, không khí trong nhà dường như ấm lên một cách kỳ lạ. Mẹ Đông bày biện món ăn một cách cẩn thận, từng món đều được chăm chút kỹ lưỡng, như muốn bù đắp cho những năm tháng thiếu vắng con trai. Hương thơm của các món ăn lan tỏa khắp phòng, nhưng nó lại không thể xóa đi được sự căng thẳng trong không khí.
Ba Đông ngồi bên đối diện Đông Kha, ánh mắt vẫn không rời khỏi Đông Kha. Cả những món ăn ngon lành cũng không thể che giấu được sự bối rối trong lòng ông. Ông muốn bước lại gần con trai, nhưng lại sợ làm cậu sợ hãi. Những năm tháng qua, ông đã dần dần chấp nhận việc con mình luôn khép kín, không giao tiếp với ai, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy cậu bé đã lớn, ông không biết nên bắt đầu từ đâu. Ông sợ cậu sẽ lại chạy trốn, sợ cậu sẽ biến mất như một bóng ma, bỏ lại một khoảng trống vô hình trong trái tim ông.
Đông Tiểu Nhu thì ngồi bên cạnh, nhìn mọi thứ, nhưng giờ không còn cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc. Nhìn thấy em trai của mình, cậu bé mà cô đã nhiều lần tưởng tượng sẽ lớn lên như thế nào, giờ đây, cô chỉ có thể lặng lẽ quan sát. Cô có chút muốn lao tới ôm em, muốn hỏi xem cậu đã khỏe lại chưa, có còn sợ không, nhưng lại sợ một lần nữa làm tổn thương cậu, làm cậu phải thu mình lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT