Ngày chủ nhật trôi qua một cách êm đềm, không có gì quá đặc biệt. Tần Tranh và Đông Kha dành phần lớn thời gian cùng nhau. Anh chăm sóc cậu, chuẩn bị bữa ăn dù đôi khi không thể thật hoàn hảo, nhưng Đông Kha vẫn cố gắng ăn hết vì cảm nhận được tấm lòng của anh. Không gian trong nhà không còn yên tĩnh như những ngày trước, nhưng lại không thiếu đi sự nhẹ nhàng, ấm áp. Cả hai không cần nói nhiều, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái trong sự hiện diện của nhau.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Đông Kha khẽ lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh lặng:
“Anh, em… muốn về nhà.”
Tần Tranh dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cảm giác trong lòng lập tức trỗi dậy, một cảm giác mà anh không dễ dàng thừa nhận. Anh không muốn cậu đi. Anh muốn giữ cậu lại thêm một chút nữa, cho dù là chỉ một phút giây thôi.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, lý trí lên tiếng, bảo anh rằng dù có muốn thế nào đi nữa, Đông Kha vẫn cần phải về nhà. Cậu còn có gia đình, có ba mẹ dù không mấy gần gũi, nhưng đó vẫn là nhà của cậu. Anh không thể cứ ích kỷ giữ cậu lại như vậy được.
“Em đã ở đây cũng vài ngày rồi, về nhà sẽ tốt hơn. Anh sẽ vẫn luôn ở đây nếu em cần.” Tần Tranh nói, giọng có chút ngập ngừng nhưng vẫn rất kiên định.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT