Đêm nay cũng như bao đêm khác.

Trăng treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ, ánh bạc rọi qua rèm mỏng, loang lổ trên sàn gỗ lạnh như băng.


Phòng khách đã tắt đèn từ lâu, ba mẹ Đông cũng về phòng nghỉ sớm, còn Đông Tiểu Nhu thì vẫn ngồi lặng ngồi trên bàn học làm bài tập.

Trên tầng hai, cánh cửa phòng Đông Kha vẫn đóng kín như thường lệ.

Nhưng phía sau cánh cửa ấy, có một điều kỳ lạ đang xảy ra.

Đông Kha ngồi thu mình trong góc giường, mắt không chớp, lưng dựa vào tường. Cậu không kêu, không khóc, chỉ siết chặt chăn vào người, cố kìm nén những cơn co giật quen thuộc bắt đầu từ đầu ngón tay, lan dần lên khắp cơ thể.

Cậu ghét cảm giác này.

Nó đến như một cơn sóng âm thầm nhưng mạnh mẽ, cuốn phăng tất cả cảm giác thuộc về “người”. Da cậu trở nên mềm như lông, xương cốt co lại, chân tay ngắn dần, tai nhọn lên, móng vuốt mọc ra trong sự im lặng rợn người. Cậu muốn la lên, nhưng cổ họng lại chỉ phát ra những tiếng “kít” khe khẽ không thành tiếng người.

Chỉ vài phút sau, nơi góc giường chỉ còn một chú chồn sương trắng – bé xíu, tròn trĩnh, đôi mắt đen bóng tròn toát lên vẻ lơ đãng và ngây ngô. Cái mũi ươn ướt khẽ hít hít, đôi tai nhỏ động đậy theo từng âm thanh mơ hồ ngoài cửa sổ.

Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng: “Dễ thương quá.”

Thứ sinh vật ấy có thể khiến bất kỳ ai mềm lòng — nếu như họ không biết trong cơ thể đáng yêu ấy là Đông Kha.

Cậu cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ xíu của mình.

Trắng muốt. Mịn màng.

Nhưng cậu chỉ thấy kinh tởm.

“Mình là quái vật.”

Đông Kha lẩm bẩm không ra tiếng, lời thì thầm vang lên trong đầu như một chiếc kim lạnh cắm sâu vào tim. Cậu cào lên đệm, rúc sâu vào bóng tối, cố giấu mình khỏi ánh trăng — như thể chỉ cần ai đó nhìn thấy, thì sự xấu xa này sẽ bị lột trần ra trước mặt thế giới.

“Không ai muốn ở gần một thứ như mình.”

Chứng tự kỷ khiến cậu vốn đã luôn sợ ánh mắt người khác, sợ cả những cái chạm nhẹ, sợ phải tồn tại giữa một không gian có người. Và giờ đây, khi cơ thể không còn là con người nữa, nỗi sợ ấy nhân lên gấp bội.

Không ai có thể hiểu điều gì đang xảy ra bên trong Đông Kha. Cậu cũng không hiểu chính mình. 

Đông Kha cuộn tròn trong chiếc khăn mềm đã cũ, mắt nhắm lại, nhưng ý thức không thể chìm vào giấc ngủ.



Chiều hôm sau, ánh nắng dìu dịu rọi qua khung cửa kính, phủ vàng một góc phòng khách.

Đông Tiểu Nhu, đầu tóc hơi rối vì chuẩn bị vội vàng, thầm nhẩm lại kế hoạch trong đầu. Hôm nay cô hẹn Chu Hiểu Mai, Âu Gia Thành và Tần Tranh đến nhà làm bài tập nhóm như bình thường. Nhưng thực ra, đây là một kế hoạch nhỏ cô tự dàn dựng — tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Hiểu Mai.

Cô bạn thân của Tiểu Nhu sinh đúng vào mùa xuân, hay cười và rất dễ cảm động. Cô chắc chắn Hiểu Mai sẽ thích bất ngờ này.

Mọi thứ đã gần như sẵn sàng, chỉ còn… chiếc bánh kem.

“Tớ ra ngoài lấy bánh một chút, Tần Tranh và Gia Thành ở lại giúp tớ cắt hoa quả, bày tiệc nhé!” – Tiểu Nhu vừa khoác áo vừa nói, không quên dặn dò cụ thể trước khi rời đi.

Tần Tranh khẽ gật đầu. Gia Thành vừa búng hạt nho vừa ừ một tiếng, vẫn không ngừng lướt TikTok.

Không khí nhẹ nhàng, thoải mái.

Tần Tranh đi xuống bếp. Căn bếp rộng rãi, hiện đại nhưng lại mang một cảm giác trống trải khó hiểu.


 Không khí rất yên tĩnh.Chỉ có tiếng tủ lạnh khẽ kêu và ánh sáng vàng vọt hắt qua ô cửa kính mờ sương.

Tần Tranh vừa mở ngăn kéo tìm dao gọt trái cây, vừa thoáng nhìn quanh để kiểm tra xem có còn thiếu gì cho bàn tiệc nhỏ sắp tới không.

Lúc ánh mắt anh quét qua góc bếp, một chuyển động bất ngờ khiến Tần Tranh dừng lại.


 Trong căn bếp sáng mờ ánh đèn, Đông Kha len lén lục tủ lấy đồ ăn vặt. Mấy gói bánh gạo và sữa chua được cậu ôm gọn trong vòng tay nhỏ, thân hình lọt thỏm trong lớp chăn mỏng chùm lên người. Đông Kha lặng lẽ như một cơn gió thoảng, không phát ra chút âm thanh nào, chỉ mong nhanh chóng rút lui về căn phòng quen thuộc trên tầng.

Nhưng đúng lúc ấy… Cậu vừa xoay người thì — ánh mắt khựng lại.

Một bóng người đứng trước tủ lạnh.

Cậu thiếu niên ấy quay đầu lại vì tiếng động bất ngờ, đôi mắt mở to đầy kinh hoảng. Gương mặt ấy… khiến Tần Tranh không kịp thở.


 Ánh đèn bếp rọi xuống gương mặt trắng như sứ, đôi má ửng hồng mỏng manh, đôi mắt mở lớn như hươu non, long lanh nước, phản chiếu ánh sáng vàng nhàn nhạt. Tóc rối, tay ôm đồ ăn, cậu bé giống như một sinh vật lạc vào thế giới loài người — xinh đẹp, mong manh, và ngây ngô đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

“Đông Kha…” – Tần Tranh thầm gọi cái tên xuất hiện trong lòng, nhưng chưa kịp lên tiếng.

Trái tim anh nhói lên. Không hiểu sao.

Mà cũng không có lý do gì rõ ràng.

Rầm!

Đông Kha lùi lại theo bản năng, nhưng tay lỏng, làm rơi toàn bộ đồ ăn vặt xuống đất. Những gói bánh lăn tán loạn trên sàn, vỏ sữa vỡ ra làm đổ cả một vệt sữa loang trắng trên nền gạch.

Cậu hoảng loạn.


 Mắt vẫn dán vào người lạ kia — là người chị gái dẫn về,  là người cậu nhìn lén từ cửa sổ. Nhưng… giờ này, đáng ra không ai có mặt ở đây mới đúng. Không ai được thấy cậu, không ai nên thấy cậu…

“Không được. Không được.” – Đông Kha gào lên trong đầu. Cậu không thể đối diện với người lạ, càng không chịu nổi ánh nhìn kia — ánh nhìn cứ như đang xuyên qua lớp vỏ phòng thủ của cậu, thấy hết mọi yếu ớt bên trong.

Cậu quay người chạy.

Nhưng gót chân lại trượt đúng vào mảnh vỏ bánh gạo trên nền — cơ thể mất thăng bằng — tròng trành như chiếc lá rơi.

Tần Tranh phản xạ như có bản năng.

Không cần suy nghĩ. Anh vứt con dao trên tay, lao đến phía trước.

Khoảnh khắc Đông Kha ngã ngửa người ra — anh đã có mặt.


 Anh đỡ lấy cơ thể nhỏ bé ấy, lưng anh va xuống sàn nhưng không thấy đau — chỉ thấy trái tim mình đập dồn dập đến khó thở.

Đông Kha ngã vào lòng anh.

Là thật. Là mềm mại. Là ấm áp. Là thơm mùi bánh ngọt và sữa.

Tần Tranh không thể thở nổi trong giây phút ấy.

Gương mặt ấy — gần trong gang tấc. Làn da trắng như sứ, đôi môi khẽ mím lại vì sợ hãi, sống mũi thanh tú, đôi mắt run rẩy đang nhìn anh
 

Tim Tần Tranh như bị một bàn tay bóp nhẹ. Rồi lại buông ra. Rồi lại siết chặt.

Một loại xúc cảm không tên, không lý trí, không kịp chuẩn bị — và không thể chống đỡ.

Đông Kha chưa kịp phản ứng. Cậu cảm nhận hơi ấm lạ lẫm quanh người mình — một vòng tay rắn chắc.


Nhưng Đông Kha vùng dậy rất nhanh. Cậu không thể chịu nổi ánh nhìn của người khác, không thể chịu nổi sự gần gũi bất ngờ này. Dù đầu gối vẫn còn đau, tay vẫn run, cậu vẫn lảo đảo đứng dậy và chạy vụt lên lầu, như một cơn gió lạnh.

Tần Tranh ngồi yên dưới sàn, nhìn theo bóng dáng ấy khuất vào hành lang tối.

Trong lòng anh là dư vị chưa tan — ngọt ngào, lạ lẫm, và như… trúng một mũi tên vô hình.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play