Tần Tranh biết rằng một trong những điều Đông Kha luôn thích làm là vẽ. Anh đã để ý từ lâu, khi vào phòng cậu, anh thấy rất nhiều khung tranh cũ, giấy vẽ đã ngả vàng, và những màu vẽ rải rác ở mọi nơi. Dù Đông Kha ít khi nói về sở thích này, nhưng Tần Tranh nhận ra một điều: đó là cách duy nhất để cậu biểu đạt cảm xúc của mình. Khi không thể nói ra bằng lời, cậu sẽ vẽ.
Hôm đó, Tần Tranh tan học về muộn hơn thường lệ một chút — không phải vì có bài kiểm tra hay bị giữ lại, mà vì anh ghé qua ba cửa hàng liền để mua cho đủ những món dụng cụ vẽ mà anh nghĩ Đông Kha có thể cần.
Từ giấy vẽ dày mịn, màu nước, màu chì, màu acrylic, cọ vẽ nhiều kích cỡ, bảng pha màu, đến giá vẽ đứng hẳn hoi… Không món nào là anh bỏ sót. Cậu thiếu niên trầm tĩnh ấy tay xách nách mang, ôm một đống đồ vào nhà như thể vừa cướp luôn cả tiệm họa cụ, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì trời nóng.

Vừa bước vào phòng, anh đã thấy Đông Kha đang nằm dài bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn những đám mây bị nhuộm cam bởi chiều muộn. Anh khẽ khàng đặt túi đồ xuống cạnh bàn, giọng bình thản nhưng hơi thấp hẳn đi, như sợ làm phiền:
“Anh có mua vài thứ… em thử xem, có thiếu gì thì mai anh mua thêm.”
Đông Kha nghiêng đầu nhìn một đống đồ vừa được sắp ra, đôi mắt cậu ánh lên một chút kinh ngạc rồi lại dần dịu xuống. Không đáp lại, cậu lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên bàn và cẩn thận mở từng hộp màu ra xem. Cậu không nói gì, nhưng Tần Tranh lại cảm thấy trong im lặng ấy có một loại chấp nhận rất nhỏ — mà với Đông Kha, chỉ cần thế thôi cũng đủ là một bước tiến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play