Văn Án:
Trần Uyển Ước học múa từ lúc 5 tuổi, đến năm 18 tuổi thì liên tục được nhận giải thưởng, là truyền thuyết trong giới ba-lê.
Nhưng vì một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cô biến mất.
Đôi chân nhảy múa của Trần Uyển Ước bị kim đâm. Cô đau đớn đến mức dùng thuốc sống qua ngày, cắt đứt con đường nhảy múa.
Năm năm sau, Trần Uyển Ước khiêm tốn trở về.
Có người nói, ngày cô về nước, Tam thiếu của Dung gia mang tám chiếc xe thể thao tới sân bay đón. Hắn chờ từ lúc hừng đông với khí thế rất hùng dũng.
Hắn nợ cô.
Thiếu cô một hôn lễ cùng lời xin lỗi.
Dưới vô ngàn bong bóng, Tam thiếu Dung gia quỳ gối, tay cầm nhẫn kim cương đặt làm cầu hôn Trần Uyển Ước một cách vô cùng lãng mạn.
Mọi người ai cũng biết Trần Uyển Ước yêu Tam thiếu của Dung gia đã nhiều năm nên giờ đều cho rằng tình yêu của cô có một cái kết hoàn hảo, nhưng…
Trần Uyển Ước cười yếu ớt từ chối: “Xin lỗi.”
Cô xoay người, đi về hướng một chiếc xe khác.
Người đàn ông trên xe có thân phận thần bí, cao quý. Anh ga lăng mở cửa xe đằng sau ra cho cô, đồng thời liếc nhìn Tam thiếu Dung gia đang quỳ. Khói thuốc lá kẹp giữa đầu ngón tay anh lượn vòng. Giọng nói anh khàn khàn, trầm thấp lại cực kỳ mỉa mai: “Con của tôi với cô ấy có thể đi mua nước tương được rồi, cậu cầu hôn làm cái gì?”
Tam thiếu Dung gia: “…”