Chỉ mấy chữ đơn giản thôi mà ông cụ mất cả một lúc để tiêu hóa, hiểu xong lại tự suy nghĩ, mấy phút sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm. Ý ông là, chỉ mất có nửa buổi học thôi mà, các thầy cô giáo không nể mặt ông sao?
Từ Nam Chung không lên tiếng. Đương nhiên là anh biết Thu Tự không tới không phải vì bận đi học rồi.
Nhưng ông cụ lại tin thật, còn tự lẩm bẩm: “Bây giờ trường học thật là… canh chừng tụi nhỏ khắt khe quá… Bài tập lại nhiều như thế… Còn mấy đứa con trai nghịch ngợm nữa… Nam Chung…”
Ông cụ nói tới đây thì kích động, thử kéo tay cháu, “Nam Chung… Cháu đừng để Thu Tự bị… ăn hiếp… Nếu không ông sẽ ngồi dậy dạy dỗ đám con nít ranh kia liền, dám ức hiếp chắt của ông à…”
Ông kích động làm bộc phát cơn ho, cơ thể cử động làm kim bung ra khỏi mu bàn tay, y tá vội vàng đâm lại lần nữa.
Mấy người y tá vừa đến gần thì ông cụ lại dứt khoát đẩy họ ra, “Tôi phải đi ngay.”
Vừa nói, ông vừa định xuống giường, muốn tới trường học dạy dỗ đám nít ranh nghịch ngợm kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play