Ngàn Vạn Yêu Chiều

Chương 3: Cô biết tôi là ai không?


2 tháng

trướctiếp

Không biết có phải vì hình ảnh Hạ Kỳ Sâm miêu tả quá chân thật không mà lâu sau Trần Uyển Ước vẫn không phản ứng lại.

Mất mặt quá. Từ trước đến giờ cô luôn có tiếng là người phụ nữ đoan trang hiền thục, bây giờ lại làm ra chuyện đó. Tên cẩu nam nhân này cũng biết nổi giận. Bởi vì cô say rượu bất tỉnh hỏi tới cái vấn đề đó, anh lại còn nghiêm trang trả lời, không chê nhỏ.

Đáp án chính xác là: Không nhỏ! ! !

Tận đến lúc giảng dạy, chuyện này vẫn quanh quẩn trong đầu cô. Nếu thật chuyện đã xảy ra giống như Hạ Kỳ Sâm nói, Trần Uyển Ước cảm giác nửa đời duy trì hình tượng thục nữ của mình đã bị phá hủy hoàn toàn.

“Cô Trần ơi.”

Giọng nói trẻ con kéo Trần Uyển Ước trở về hiện thực, cô nhìn đứa bé đứng tới ngang eo mình, dịu dàng cười một tiếng, “Sao thế?”

Chân của Trần Uyển Ước bây giờ không hợp để nhảy múa tiếp, nhưng cô không buông thả bản thân, ngày nào cũng luyện duỗi eo duỗi cẳng chân, còn mở một trung tâm năng khiếu dạy nhảy cho trẻ con để giết thời gian. Bác sĩ tâm lý nói, ở chung với trẻ con cũng có thể có ích cho việc chữa trị.

“Cô Trần.” Bé gái ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, “Hôm nay màn biểu diễn của con có tốt không ạ?”

Trẻ con mà, học được một ít là dương dương đắc ý, Trần Uyển Ước khích lệ nói: “Ừ, rất tốt.”

“Vậy sau này con có thể trở thành vũ công tài giỏi như chị Giang không ạ?”

“Chị Giang?”

“Chính là…” Cô bé suy nghĩ, “Trong ti vi thường hay chiếu hình chị Giang, chị ấy nhảy đẹp lắm, còn lấy được nhiều giải thưởng, nghe nói chị ấy sắp tới đây biểu diễn rồi ạ.”

Nếu như Trần Uyển Ước đoán không lầm, chị Giang mà bé gái này nhắc tới chính là Giang Mạn Nhu. Nhớ tới người này, trong lòng cô thoáng qua mấy phần dè bỉu, “Thì ra là cô ta.”

Năm năm trước, Giang Mạn Nhu là vũ công thế chỗ cô trong đoàn. Năm năm sau, cô ta không có ai cạnh tranh, trở thành diễn viên múa được chú ý nhất.

“Cô ơi?” Bé gái lại thử kêu một tiếng, “Cô thấy thế nào ạ? Cô biết chị Giang không ạ?”

Trần Uyển Ước chối, “Không quen lắm.”

“Không quen ạ? Thế là biết ạ?” Con nít hiếu kỳ hay hỏi nhiều. Đột nhiên, một tràng tiếng bước chân vội vã truyền tới, ngay sau đó một người phụ nữ xuất hiện kéo đứa nhỏ qua một bên, thấp giọng rầy: “Tự Tự!”

Bé gái ngẩn ra, “Mẹ?”

“Thu Đường, tớ không sao đâu.” Trần Uyển Ước cười cười, khuyên nhủ, “Cậu đừng dọa con bé sợ, nó có biết gì đâu.” Nói xong cô bảo bé gái qua bên kia luyện tập.

Thu Đường là bạn hồi cấp ba của cô. Lúc đầu khi Trần Uyển Ước xảy ra chuyện, chị em tốt ngày xưa của cô giải tán đâu mất, chỉ có Thu Đường yên lặng đứng ra cầm mấy trăm tệ liều chết hỏi cô có cần tiền không.

Trên thực tế Trần Uyển Ước cần tiền, sản nghiệp Trần gia đang trên bờ lao đao. Ba mẹ Trần Uyển Ước mất đi để lại tài sản cho người cô xử lý, tai nạn đột nhiên xảy ra, người cô không biết có thể tỉnh lại hay không, cổ phần công ty dần dần bốc hơi, nội bộ cũng bắt đầu hỗn loạn.

Cô cần tiền nhưng không phải chỉ mấy trăm tệ tiến dành dụm của Thu Đường là có thể cứu vãn được. Cũng may khi đó Hạ Kỳ Sâm đưa tay viện trợ, trước khi cô tỉnh lại đã sắp xếp tạm ổn cục diện công ty.

Trần Uyển Ước đến bây giờ vẫn còn nhớ cảnh Thu Đường dốc túi giúp đỡ, làm một người mẹ đơn thân không dễ dàng, còn thường xuyên bị người nhà ức hiếp. Cho nên lúc ra nước ngoài trị liệu cô cũng thuận tiện dẫn mẹ con cô ấy theo.

Qua bên đây, Thu Đường phụ trách công việc hậu cần, ghi danh lớp học. Trong lòng Thu Đường vẫn luôn cảm kích với sự giúp đỡ của Trần Uyển Ước, cô ấy không cho phép ai làm tổn thương cô, con gái mình cũng không được.

Thấy Trần Uyển Ước không để ý, Thu Đường càng cảm thấy không được tự nhiên, cô ấy thở dài nói: “Tớ biết cậu không muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan tới Giang Mạn Nhu.”

“Không có.” Giọng Trần Uyển Ước điềm tĩnh, “Giang Mạn Nhu không đủ để tớ phải tức giận, Dung Kỳ mới là người tớ không muốn nghe nhắc tới cả cuộc đời.”

Thu Đường cho rằng bởi vì Giang Mạn Nhu mà cô nghĩ tới Dung Kỳ, nhớ lại chuyện khi trước, Thu Đường áy náy. Thu Đường chuẩn bị nói xin lỗi thì lại nghe Trần Uyển Ước chậm rãi cất tiếng: “Nhắc tới tên anh ta là tớ lại thấy chán ghét.”

Thu Đường, “…”

Còn tưởng rằng cô sắp nước mắt tuôn trào. Khăn giấy đều chuẩn bị xong cả rồi.

…….

Tầng mây phía xa xa nhuộm ánh sáng màu cam, trong suốt xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, nhiệt độ trong phòng luyện tập dần ấm lên.

Trần Uyển Ước tiếp tục dạy bọn nhỏ bài tập cơ bản nhất, có vài động tác cần phải giảng nhiều lần thì bọn trẻ mới tiếp thu được, nếu như là trước kia chắc cô không đủ kiên nhẫn.

Mấy năm trôi qua, cô thu lại từng gai nhọn, không sợ hãi không ồn ào, bình tĩnh ung dung.

“Lúc dang chân đầu gối nhất định phải duỗi thẳng, mũi chân kéo dài hướng ra ngoài, không được để đầu gối bị cong…”

Giọng nói ôn hòa tỉ mỉ chỉ cho bọn trẻ trong loa là của Trần Uyển Ước. Những giáo viên khác cũng giúp đỡ quan sát xem bọn nhỏ có tập đúng hay không, trạng thái rất tốt, không có ai phân tâm, cũng không ai chú ý tới cửa đã mở ra từ lúc nào.

Một đám người đứng bên ngoài. Trần Uyển Ước giao nhiệm vụ lại cho các giáo viên khác, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, xoay người mới nhìn thấy một khuôn mặt nhiều năm rồi không thấy.

“Em họ, đã lâu không gặp.”

Giang Mạn Nhu cười mỉm, cất tiếng. Cô ta xuất hiện làm bọn nhỏ trong phòng rối loạn. Trần Uyển Ước cũng ngơ ra.

Cô biết, mấy năm nay sự nghiệp của Giang Mạn Nhu càng ngày càng rạng rỡ, coi như là trưởng đoàn, dẫn đoàn nhảy bước lên tầm quốc tế, lấy được vinh quang, là ngôi sao mới sáng chói, mọi người khi nhắc tới tên cô ta lúc nào cũng kèm theo một câu “con nhà người ta”.

Cô ta được chọn làm gương mặt đại diện của các vũ đoàn trong nước, được bọn nhỏ tôn làm thần tượng. Hôm nay, Giang Mạn Nhu dẫn vũ đoàn tới nước E biểu diễn từ thiện, trái đất tròn như vậy, hai người muốn không chạm mặt hơi khó.

……..

Hai phút sau, ngoài cửa.

Có thể rõ ràng nhìn thấy mấy năm nay Giang Mạn Nhu sống rất khá. Trước kia vì làn da đen, ngũ quan bình thường mà cảm thấy tự ti, bây giờ vòng eo thẳng tắp, đường cong trơn tuột nước chảy, hai chân dài, khí chất nền nã đền bù cho khuôn mặt không mấy nổi bật.

“Tôi vừa nhìn thấy tên cô trên giấy quảng cáo mới biết thì ra cô làm giáo viên ở đây.” Giang Mạn Nhu coi người đã lâu không gặp trước mắt là bạn bè, tông giọng không xa lạ nhưng đầy vẻ chế giễu.

Làn môi mỏng của Trần Uyển Ước nhẹ cong lên, “Cô muốn nói gì?”

“Thật ra thì làm giáo viên cũng tốt.” Giang Mạn Nhu tán thưởng gật đầu, “Nếu như ngày nào đó không thể khiêu vũ, tôi cũng sẽ chọn làm giáo viên.”

Khi biết Trần Uyển Ước ở đây làm giáo viên, cô ta ráng kiềm chế tâm tình kích động, muốn tới cười nhạo mấy câu, không ngờ thấy được cảnh mình không tưởng tượng nổi.

Không có sự chán chường, không chịu nổi như cô ta nghĩ, ngược lại sắc mặt cô đỏ thắm, vui vẻ tự đắc, coi như mất đi ước mơ đã từng là sinh mạng, cuộc đời Trần Uyển Ước cũng không có gì thay đổi.

Có thể khiến Giang Mạn Nhu tự tin châm chọc sợ là chỉ có lời bác sĩ nói rằng, Trần Uyển Ước sẽ không bao giờ đứng dậy được.

Trần Uyển Ước lơ đãng: “Cô tới đây chỉ để khen ngợi nghề nghiệp của tôi?”

Lúc này Giang Mạn Nhu mới nhớ mục đích chính.

Đoàn biểu diễn của cô ta tới rạp hát lớn nước E biểu diễn từ thiện, không sắp xếp việc ăn uống ngủ nghỉ trước, nơi nghỉ ngơi được chuẩn bị thì sơ sài và cách quá xa, vì để tiết kiệm thời gian nên cô ta định đến trung tâm nghệ thuật ở tạm, thuận lợi cho việc tập luyện và di chuyển. Hôm qua gọi người tới hỏi thì bị từ chối, cho nên cô ta tự mình tới.

Mấy năm nay sự nghiệp của cha cô ta ngày càng phát triển, thậm chí còn có ý định thu mua công ty đang dần suy yếu của Trần gia. Giang Mạn Nhu cũng tự nhiên cho rằng Trần Uyển Ước không về nước là vì không có mặt mũi trở về chứ không phải là chữa bệnh.

Bây giờ nhìn lại, suy đoán của cô là đúng, Trần Uyển Ước mất đi sự kiêu ngạo ban đầu, không có mặt mũi về lại thành phố A, chỉ có thể làm một giáo viên quèn. Nhớ năm đó, nhà họ Trần là gia đình giàu có, Trần Uyển Ước lại là con gái cưng, bây giờ trời đất thay đổi, cô ta, Giang Mạn Nhu cuối cùng đã tỏa sáng.

Giang Mạn Nhu liếc Trần Uyển Ước, cao ngạo nói, “Tôi muốn tìm bà chủ ở đây nói chút chuyện.”

“Bà chủ à…” Trần Uyển Ước tiếp tục coi thường sự kiêu ngạo của đối phương, chuẩn bị tiếc nuối nói cho cô ta biết cô là bà chủ. Chợt cô thấy Thu Đường ở cách đó không xa, lập tức đổi lời, “Người phụ trách là cô ấy, cô tìm cô ấy là được.”

Trần Uyển Ước ngoắc ngoắc tay gọi Thu Đường. Thu Đường tới, nhìn thấy Giang Mạn Nhu thì sững sốt một lúc. Đây là tình huống gì? Mặt Thu Đường đầy nghi ngờ nhìn cô.

Trần Uyển Ước ho khan, “Có chuyện gì thì Giang tiểu thư cứ nói với người phụ trách, tôi chỉ là giáo viên quèn ở đây thôi.”

Thu Đường, “…”

Trời má, còn “giáo viên quèn” nữa chứ.

Người khác không biết chứ Thu Đường thì không thể nào, chồng của Trần Uyển Ước chi ra biết bao nhiêu tiền để cô ấy tiêu khiển, giúp cô ấy xây trung tâm năng khiếu không thu học phí, lý do là cho người bình thường một cơ hội. Tiền cơ sở vật chất điện nước nhân công một đống lớn không nói, phí thuê chỗ không nhỏ, hàng năm chỉ lỗ chứ không lời.

Nổi hứng giảng dạy không nói, có lúc Hạ phu nhân còn mời biết bao nhiêu người nổi tiếng khắp thế giới tới biểu diễn, đi xem kịch bình thường cũng được, nhưng cô sợ tối, thích bao rạp.

Thu Đường phối hợp diễn xuất với Hạ phu nhân làm như không thấy, cho dù ghét Giang Mạn Nhu nhưng miệng vẫn nở nụ cười, “Giang tiểu thư có chuyện gì không?”

Giang Mạn Nhu nói đơn giản ý định của mình. Cuối cùng tổng kết lại, “Yên tâm đi, bao gồm cả phí thuê sân tôi sẽ trả gấp đôi cho mấy người.” Câu này muốn để cho người ta biết “chị đây không thiếu tiền”.

Thu Đường có nghe qua chuyện này rồi, chẳng qua không ngờ người thuê là vũ đoàn của Giang Mạn Nhu. Nếu như biết sớm thì cô ấy đã từ chối quyết liệt hơn chút, tránh cho bây giờ người ta mặt dày đến cửa.

Quan sát sắc mặt Trần Uyển Ước, Thu Đường thẳng thắng từ chối: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”

“Tại sao? Cô biết tôi là ai không?”

“Biết một chút, nhưng…”

“Xem ra cô còn chưa hiểu lắm.” Giang Mạn Nhu khinh thường liếc mắt nhìn Trần Uyển Ước, tiếp tục nói, “Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, vũ đoàn chúng tôi đã lấy được giải thưởng của các cuộc thi ballet quốc tế, vượt qua tiền bối trong nước, chỗ đứng ngày hôm nay cũng không cần nói nhiều.”

Thu Đường thích ứng khen ngợi: “Đúng vậy, mọi người rất lợi hại.”

Giang Mạn Nhu: “Cho nên rốt cuộc có cho thuê hay không?”

Thu Đường: “Không.”

“…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp