Món hời đã chiếm được nhưng không có nghĩa là ông ta vui vẻ đồng ý. Mọi người đều là người làm ăn, ai cũng không muốn thua thiệt. Có lẽ là do uống chút rượu, ông chủ Vương trở nên liều lĩnh hơn, ánh mắt lần mò, quan sát Trần Uyển Ước.
Tuy Giang Yểu đáng yêu nhưng khi so với một cô gái xinh đẹp, có vẻ trưởng thành thì đàn ông càng thích người sau hơn, nhất là người có khí chất cao cao tại thượng như cô càng làm cho người ta muốn chinh phục.
Ông chủ Vương phóng ánh mắt thô bỉ qua nhìn cô, ông cậu Giang luống cuống, sợ vịt đến miệng lại bay nên vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Vương tổng, thuốc có hạn thời gian, quá giờ sẽ không tốt.”
Nghe vậy, Vương tổng phục hồi tinh thần lại, sờ cằm, tiếc rẻ nhưng thôi không nghĩ nhiều nữa. Bữa cơm đến hồi cuối, một người ăn không nhiều và một người nhiều chuyện nhìn nhau, lúc này có thể báo cảnh sát rồi.
Không bao lâu, đúng như dự đoán, Vương tổng không nhịn được nữa, kết thúc bữa cơm, vòng tay qua eo Giang Yểu, cười chào hỏi: “Mọi người ăn uống ngon miệng, tôi đi rửa tay trước.”
Trần Uyển Ước nhìn bọn họ đi qua bên này. Lúc hai người đi tới, cô bình thản dùng chân, đạp xe đẩy thức ăn ngăn cản đường đi của bọn họ. Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm Vương tổng sững sốt: “Cô… ?”
Trần Uyển Ước không khách sáo hỏi: “Vương tổng, ông đi nhà vệ sinh mà đúng không? Dẫn em họ tôi theo làm gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play