Trần Uyển Ước vừa ôm chăn vừa chọn phim, không chọn được bộ nào, tiện tay nhắn Wechat hỏi Thu Đường, xem cô ấy có đề cử được bộ nào không.
Thu Đường: Phim? Cậu xem cùng chồng à?
Trần Uyển Ước: Không phải, anh ấy vừa đi rồi, tớ xem một mình.
Thu Đường: Hạ tổng ở nhà giờ này? Mặt trời mọc hướng Tây? Đây không phải Hạ tổng tớ biết nha.
Trần Uyển Ước: Tớ nghi bệnh kín của anh ấy chữa hết rồi. [ icon thì thầm ].
Thu Đường: Thử là biết chứ gì?
Trần Uyển Ước: Làm sao thử?
Có thể đoán được Thu Đường định nói gì. Phương pháp dò xét xem đàn ông có bị bệnh kín hay không chẳng phải rõ mồn một sao? Nhưng lần trước cô say rượu đã dụ dỗ anh rồi, vô dụng.
Thu Đường: Một mình cậu cởi không có tác dụng, hai người phải cởi cùng nhau.
Trần Uyển Ước: ?
Thu Đường: Chuyện vợ chồng, có hiểu hay chưa?
Trần Uyển Ước: Cậu có kinh nghiệm à?
Thu Đường: Dù sao thì tớ cũng là phụ nữ đã sinh con.
Vì vậy Trần Uyển Ước nghe Thu Đường chia sẻ kinh nghiệm của cô ấy. Mười phút sau, Trần Uyển Ước cảm thấy từng câu Thu Đường nói đều bậy bạ. Cuối cùng, cô không thể không hỏi: Có đúng là cậu có kinh nghiệm phong phú không vậy?
Hồi lâu sau Thu Đường mới yếu ớt trả lời: Thật ra thì… Tớ chỉ làm một lần… Là lần sinh ra Tự Tự đó.
Trần Uyển Ước: Điều này nói rõ cha ruột của Tự Tự tương đối mạnh? Đi vào tương đối sâu?
Thu Đường: ? ? ? Hạ phu nhân, đoan trang thục nữ của cậu bị chó ăn rồi à?
Trần Uyển Ước tìm kiếm trong các loại phim. Rạp chiếu gia đình này cái gì cũng có, thậm chí ngay cả phim Nhật Bản khó nói tên cũng có luôn. Trong phòng chỉ có một mình cô. Trần Uyển Ước lén lén lút lút nhìn bốn phía, chắc chắn không có ai mới lớn gan chọn bộ phim này.
Vừa chọn vừa khen ngợi vóc dáng của diễn viên, tay nhỏ chân nhỏ, có da có thịt ở những chỗ cần thiết. Nhìn chằm chằm vào bìa cuốn phim, lòng cô sợ hãi.
Mình đang làm gì vậy! Thân là Trần đại tiểu thư, Hạ phu nhân cao quý! Xem loại phim này có vẻ không tốt lắm đâu?
Nhưng mà mình xem cũng đâu ai biết.
Trong mắt mọi người, cô vẫn là Hạ phu nhân kín đáo dè dặt. Trần Uyển Ước dè dặt, rón ra rón rén đi ra cửa, nhìn trái nhìn phải. Ngoài hành lang chỉ có người giúp việc. Hạ Kỳ Sâm đi thật rồi. Lúc cô chuẩn bị đóng cửa, người giúp việc trông thấy, cung kính hỏi: “Hạ phu nhân cần dặn dò gì ạ?”
“Không không không, không cần.” Bởi vì khẩn trương, Trần Uyển Ước nói năng hàm hồ, “Cô cứ ở đây nhé.”
Chắc chắn không có ai cô mới khép cửa lại, hít thở sâu. Sau đây chính là thời khắc Hạ phu nhân tháo lớp bọc thùy mị bên ngoài.
Nhưng, rốt cuộc cô đã đánh giá cao sự hiểu biết của mình với sản phẩm điện tử. Mới vừa rồi lúc Hạ Kỳ Sâm bỏ đĩa vào, cô nhớ rất rõ ràng. Nhưng khi tự mình làm, tay và óc cùng đồng thanh nói: Không được!
Rút ra đút vào cũng không thấy chiếu phim, Trần Uyển Ước nhỏ giọng thầm thì: “Rõ ràng là làm thế này mà.”
Mất mấy phút xem sách hướng dẫn, cô mới mở được phim lên. Hình ảnh chiếu ra ——
Trần Uyển Ước phát hiện vóc dáng của nữ chính trong phim và trên bìa phim không giống nhau. Photoshop hơi quá, không biết lừa bao nhiêu trai tơ rồi.
Trần Uyển Ước tiếp tục không chớp mắt nhìn, trên màn hình chiếu cảnh một người phụ nữ mặc trang phục ở nhà màu vàng, đeo tạp dề, cô ta đẩy cửa phòng vào gọi chồng mình thức dậy, hai người nói chuyện bằng tiếng Nhật, sau đó bắt đầu hôn môi ——
Xem tới đây, lòng Trần Uyển Ước thấp thỏm.
Tới rồi tới rồi! ! ! Lái xe lái xe ————! !*
* nghĩa là làm chuyện ấy á
Nhưng mà…. Đôi trai gái hôn môi xong lại giải tán. Người chồng ăn sáng rồi cầm cặp táp đi mất. Cứ như vậy đi mất? Trong lòng cô có mười ngàn con thảo nê mã chạy qua*.
* Alpaca = dmm
Còn tưởng rằng là phim AV kích thích, không ngờ chỉ là một bộ phim gia đình bình thường. Cô chuẩn bị tắt, đột nhiên cảnh tiếp theo xảy ra. Chuông cửa reo! Nữ chính bước từng bước ra mở cửa. Người đến là công nhân sửa ống nước?
Hai người trao đổi một lúc xong bắt đầu có tiếp xúc thân thể, nữ chính ban đầu kháng cự, đi tới phòng bếp. Sau đó… Hai người ngay tại bệ bếp… Trần Uyển Ước bối rối.
Bậc thần tiên nào viết cái kịch bản này vậy? Kích thích quá! Nữ chính lại không phải cùng chồng mình… Trần Uyển Ước khẩn trương uống một hớp nước, tiếp tục xem.
Tạp dề của nữ chính bị tháo bỏ. Áo khoác cũng rớt mất. Trần Uyển Ước xem vô cùng tập trung, không để ý có tiếng gõ cửa. Người bên ngoài đi vào, đóng cửa lại, tiếng cửa đóng truyền vào phòng, Trần Uyển Ước mới giật mình nhảy cẩng lên.
Người vào là Hạ Kỳ Sâm. Đầu óc cô không kịp tiêu hóa sự việc bất ngờ xảy ra này, kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn. Trong đầu truyền tới mấy câu tiếng Nhật thường nghe.
Đừng, đừng mà.
Cảm giác lúng túng bồng bềnh trôi khắp phòng. Hai người đối mặt tận hai phút.
Thân thể cao ráo của Hạ Kỳ Sâm cách cô không tới hai mét, ánh mắt từ trên người cô dần dần chuyển tới màn hình. Dừng lại một lát, anh mở miệng hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
Trần Uyển Ước hàm hồ: “Phim, phim mà.”
Giọng anh không thay đổi: “Phim gì?”
Cô ấp a ấp úng: “Nguồn gốc của phôi thai?”
“Nói tiếng người.”
“Phim đen.”
Hai chữ được phun ra, lòng cô xoắn xít, ánh mắt mất tự nhiên, nhìn bên trái một cái nhìn bên phải một cái, ngón tay rụt lại, giống như con nít làm chuyện gì sai. Xem phim đen bị người ta bắt tại trận thì thôi cũng được đi. Đằng này người bắt lại là Hạ Kỳ Sâm.
Hồi lâu, thấy anh không nói chữ nào, Trần Uyển Ước lén lén lút lút đi qua, tắt luôn bộ phim vừa chiếu được một nửa. Căn phòng yên tĩnh lại. Cô chọn bộ phim tên《Bí mật không thể nói giữa tôi và thợ sửa ống nước》.
Tam quan của phim AV không phải người thường có thể hiểu rõ. Nữ chính ngoại trừ ở nhà nội trợ thì có thể là giáo viên, y tá, học sinh, tóm lại, chỉ cần thân phận mang tới cảm giác.
“Nói ra chắc anh không tin.” Trần Uyển Ước hít thở sâu, quyết định bào chữa lần cuối, “Em không cố ý muốn xem đâu, tại vì nó đột nhiên xuất hiện, em thuận tay mở thử.”
Hạ Kỳ Sâm: “Ừ.”
Trần Uyển Ước: “….”
Cái chữ “Ừ” này rất thâm sâu nha. Ý anh là anh không tin chứ gì?
“Thái độ vậy là sao, em đã giải thích rồi.” Trần Uyển Ước nói nhỏ, “Tin hay không tùy anh.”
“Hạ phu nhân.”
“Sao thế?”
“Người xem phim chính là em, bị anh phát hiện, em nên chột dạ hoặc mắc cỡ mới đúng.” Dừng một chút, anh tiếp tục trần thuật, “Em lớn lối như vậy làm gì?”
“…”
Người làm chuyện xấu ngược lại rất thích lên mặt, lại còn “thái độ gì” “tin hay không thì tùy”.
Phát hiện ánh mắt anh nhìn cô ngày càng ẩn ý, Trần Uyển Ước không thèm đếm xỉa, “Được rồi, rốt cuộc anh muốn thế nào, không phải muốn tiết lộ chuyện này cho người khác biết đấy chứ?”
Trong ánh mắt anh có phần suy tư, nhàn nhạt trả lời, “Em đoán xem.”
“…”
Đoán cái đầu anh, chuyện này sao đoán được.
“Như vầy đi.” Trần Uyển Ước nhanh trí nói, “Chúng ta huề nhau.”
“Huề cái gì?”
“Chuyện anh có bệnh kín em tuyệt đối sẽ không để ai biết, bí mật của em anh cũng nên giấu đi.”
Trần Uyển Ước cảm thấy Hạ Kỳ Sâm không giống các cô các bà nhiều chuyện, có rảnh cũng không tán dóc với các anh em nói bà vợ nhà tôi lén xem phim đen. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, cô quyết định vẫn nên làm một cuộc đổi chác. Trần Uyển Ước tự cảm thấy ý tưởng của mình chu toàn hoàn mỹ, không có kẽ hở, không tìm được điểm thiếu sót.
Cô không biết sắc mặt Hạ Kỳ Sâm đang dần xấu đi.
“Sao, sao vậy?” Trần Uyển Ước nhận thấy anh đang bước đến gần mình, theo bản năng lui về phía sau, “Em nói sự thật thôi, anh đừng có mà phủ nhận.”
Nếu anh cãi rằng mình không có bệnh kín, cuộc giao dịch này sẽ thành công cốc, cô cũng không hy vọng anh chơi xấu. Lui một hồi hết chỗ lui, sau lưng là mặt tường lạnh như băng, mà người đàn ông trước mặt không có ý định dừng lại. Càng ngày càng gần. Trời ơi, mẹ ơi. Anh sẽ không đánh cô chứ? ? !
Trần Uyển Ước thừa nhận việc mình xem phim đen tạo thành áp lực với một ông chồng có bệnh kín. Đây không phải lỗi của cô, nếu cô không có lương tâm thì đã sớm coi trước mặt anh, không cần phải lén lút như vậy rồi. Huống chi lần này là ngoài ý muốn.
Tại vì anh nói muốn xem phim nên cô mới ở đây thưởng thức một bộ AV có thẩm mỹ vặn vẹo thế này.
Hạ Kỳ Sâm ép cô đến góc tường, thân hình cao lớn che kín ánh sáng bên ngoài, anh cúi đầu, tỉnh bơ nhìn gương mặt ửng đỏ vẫn còn cố ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô vợ nhỏ, cười: “Uyển Uyển.”
“A…”
Anh vừa rồi kêu nhũ danh của cô. Điều này càng khiến Trần Uyển Ước hoảng loạn. Cô mau chóng cúi đầu mắt ngó bụng, không dám ngẩng đầu nhìn anh, lưng cũng từ từ trượt xuống, thử hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Cổ tay đột nhiên bị nắm lại. Trần Uyển Ước sững sốt.
“Em lặp lại lần nữa.”
Người đàn ông chặn cả góc tường, môi mỏng như cười như không, ngón tay lướt qua cổ tay cô, dẫn đến một loạt run rẩy, khàn giọng hỏi: “Anh có bệnh kín?”
Mấy chữ này lơ lơ lửng lửng bên tai cô, từng chữ từng chữ đang nhảy không ngừng trong lòng cô. Không biết có phải ảo giác hay không mà Hạ Kỳ Sâm chưa hề tránh né chuyện mình có bệnh kín, thậm chí còn không cảm thấy tự ti.
Lúc Trần Uyển Ước ngẩn ra, bàn tay bị anh nắm lấy từ từ dời về phía…
Một giây….
Hai giây….
Ba giây….
Đầu cô ong ong vang dội, điên cuồng kêu gào, đôi mắt mở to, đứng tròng.
Trời ạ.
Cô đã trải qua sinh tử nhưng tới tận hôm nay mới biết thế nào là kinh diễm. Người đàn ông đứng bên cạnh từ đầu đến cuối đều ung dung bình tĩnh, ánh mắt cuồn cuộn ưu tư, hơi thở giữa hai làn môi như có như không lơ lửng trước trán cô, giọng nói đè thấp từng chút từng chút cất lên: “Uyển Uyển, em cảm thấy thế nào?”
“Bây giờ còn nói anh có bệnh kín nữa không?”
Từng câu từng chữ làm gương mặt dày của cô đỏ rực “! ! !”