Vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, không ngờ lại bị từ chối hoàn toàn. Giang Mạn Nhu bị khuôn mặt dửng dưng của Trần Uyển Ước làm nổi nóng. Lúc này, Trần Uyển Ước cảm thấy mình có thể thêm dầu vào lửa.

Cô mở miệng nói: “Mặc dù tôi chỉ là giáo viên quèn ở đây nhưng quyền phát biểu vẫn phải có, nếu chị họ muốn xin thuê sân hay là bàn thử với tôi này?”

Cô nói “xin thuê sân” chứ không phải “muốn thuê sân”. Lập tức vị trí của Giang Mạn Nhu bị kéo xuống.

Đúng là cô ta muốn “xin thuê sân”, định lạnh giọng không cần, sau lại thay đổi ý nghĩ, thản nhiên nói: “Thế thì thôi vậy, năm năm trước cô có hơi hiểu lầm tôi, coi như tôi nhờ thì cô cũng sẽ không giúp.”

Trần Uyển Ước chậm rãi nói: “Cô cứ thử nhờ đi đã.”

Giang Mạn Nhu cong môi: “Tôi không làm, ngày mai để Dung Kỳ làm.”

Nghe được cái tên này, Trần Uyển Ước khẽ run, không khí lạnh xuống. Giang Mạn Nhu rất hài lòng với phản ứng của cô, tiếp tục đắc ý nói: “Lệ phí biểu diễn của vũ đoàn đã cao đến mười triệu, lần này nếu không phải là vì tôi thì anh ấy sẽ không tới.”

Vì cô ta mà Dung Kỳ mới tới, những lời này rõ ràng nói quan hệ giữa hai người không bình thường. Không ngoài dự liệu, Trần Uyển Ước không lên tiếng hẳn là đang bực mình.

Giang Mạn Nhu càng mong chờ cảnh cô ta và Dung Kỳ tay trong tay, ân ái trước mặt Trần Uyển Ước. Lúc đi ra còn hất cằm lên, tựa như mình là một con thiên nga trắng kiêu ngạo.

Chờ Giang Mạn Nhu đi khuất, Thu Đường không khỏi lo lắng nhìn cô, “Cậu tức giận hả?”

“Không có.” Trần Uyển Ước than thở, “Tớ chỉ đang suy nghĩ, phí biểu diễn của Giang Mạn Nhu bây giờ cao đến thế à?”

Thu Đường gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đến tận mười triệu à.” Trần Uyển Ước sờ cổ, cảm thán nói: “Cũng sắp bằng tiền sợi dây chuyền chồng tớ tặng rồi.”

Thu Đường: “……”

Cảm giác Hạ phu nhân đang khoe của. Lại cảm thấy bị buộc ăn cẩu lương : )

……

Trên mặt đường nhựa, một chiếc Rolls Royce thương vụ chạy đều đều. Ngồi ở cạnh ghế lái là thư ký của Hạ Kỳ Sâm, anh ta đang báo cáo công việc.

Sản nghiệp nhà họ Hạ trải rộng khắp nơi trên thế giới, ở đâu cũng có người đáng tin cậy phụ trách. Hết lần này tới lần khác ông nội Hạ muốn rèn luyện bản lĩnh của cháu đích tôn, phần lớn quyền lực giao cho Hạ Kỳ Sâm, hơn nữa cũng hy vọng anh về nước phát triển.

Trong nước phát sinh nhiều chuyện, Hạ Kỳ Sâm vẫn không quan tâm, mấy năm nay thường xuyên rong ruổi bên ngoài, không phải đi công tác thì cũng làm việc trên máy bay.

Báo cáo xong chuyện, thư ký thành khẩn nói: “Hạ tổng, ba ngày sau có một hội nghị quốc tế ở Zurich (Thụy Sĩ), ngài có đi không?”

Người đàn ông ngồi sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không mặn không nhạt trả lời: “Đi chứ sao không?”

“Cuộc hội nghị này giao cho người khác đi là được, ngài bận rộn đã lâu, nên tìm thời gian nghỉ ngơi.”

“Không cần.”

Thư ký khẽ run, cơ bản thì hội nghị lần này Hạ tổng có thể tham dự từ xa, không đi cũng được. Ý cấp trên không đoán nổi, thư ký chỉ có thể làm theo.

Trừ chuyện làm ăn, chuyện riêng của Hạ tổng, thư ký quèn cũng phải quan tâm. Báo xong bệnh tình của Hạ phu nhân, người thư ký hỏi: “Hạ tổng, ngài còn nhớ Tam thiếu gia Dung Kỳ không?”

Hai tròng mắt anh nheo lại, “Sao thế?”

Thư ký báo cáo đúng sự thật, “Hai ngày trước anh ta và vũ đoàn đến nước E tham gia biểu diễn từ thiện, đi cùng còn có Giang tiểu thư Giang Mạn Nhu, không biết hai người kia có chạm mặt Hạ phu nhân không.”

Không biết có phải ảo giác không mà thư ký luôn cảm thấy sau khi nghe nhắc tới cái tên Dung Kỳ, sắc mặt Hạ tổng hình như không tốt lắm. Qua năm phút, Hạ Kỳ Sâm mở miệng hỏi: “Cậu vừa nói gì?”

Thư ký: “Tôi vừa nói Tam thiếu gia tới nước E biểu diễn, không biết có chạm mặt Hạ phu nhân không ạ.”

Hạ Kỳ Sâm: “Câu trước.”

Thư ký: “Ba ngày nữa có một hội nghị quốc tế, ngài có đi không?”

Hạ Kỳ Sâm: “Không đi.”

Thư ký: “…”

...

Phòng luyện tập.

Trần Uyển Ước đang kiểm tra sàn nhà một lần nữa. Từ sau khi xảy ra chuyện, cô cảnh giác hơn, mỗi lần trước khi luyện tập đều kiểm tra xem có vật nào khác thường hay không.

Kiểm tra xong, cô tự nhìn mình trong gương, ngừng thở, lắng đọng hồi lâu mới chậm rãi nhón chân.

Chân sau cách mặt đất hai cm…

Năm cm…

Tám cm…

Rõ ràng mắt vẫn mở, đèn trên đầu vẫn hết sức chói nhưng khoảng không bóng tối vô tận vẫn cứ đập vào mắt. Cho dù đã năm năm trôi qua, cái loại cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm vẫn khó mà quên được.

Ngay lập tức, cả người cô mất đi trọng tâm, ngã nhào trên đất. Cuối cùng không đứng lên nổi. Trong quá khứ, xoay vòng là chuyện đơn giản nhất, hôm nay thì hay rồi, nhảy một chút đã cảm thấy khó khăn.

Bây giờ cô rơi đài, trở thành một giáo viên nhỏ, mà ở trong lòng bọn trẻ, Giang Mạn Nhu là hình mẫu mơ ước.

Nếu như không có lần bất ngờ đó, Giang Mạn Nhu dễ gì có được ngày hôm nay. Sớm muộn cũng có một ngày, Trần Uyển Ước sẽ đoạt lại vinh quang thuộc về mình.

….

“Uyển Uyển, cậu ổn không?”

Cửa mở, Thu Đường tay bưng nước trà lo lắng nhìn bên này.

Trần Uyển Ước làm như không có gì xảy ra, đứng lên, đỡ tay vịn, chậm rãi đi tới, giọng bình tĩnh, “Đâu phải mới ngã một hai lần, sao có thể có chuyện gì chứ.”

“Cậu không cần so sánh mình với bọn họ, có cho Giang Mạn Nhu mười năm cô ta cũng không thể vượt qua cậu, cô ta chỉ biết đánh bóng tên tuổi thôi.”

Thu Đường là người chứng kiến hết cảnh Trần Uyển Ước bị đẩy từ thiên đường xuống vực sâu, ít nhiều cũng tức giận bất bình.

Ban đầu nếu nhà họ Giang không can thiệp, Trần gia cũng không đến nổi vỡ nợ, thiếu vốn. Vốn định trông cậy vào mối hôn nhân của Trần gia và Tam thiếu để nhờ giúp một tay, không ngờ anh ta khoanh tay đứng nhìn, lựa chọn Giang Mạn Nhu thay vì Trần Uyển Ước.

Tra nam vô tình, Trần Uyển Ước bị thương anh ta cũng không tới thăm một lần. Nỗi oán hận của Thu Đường với hai người họ không hề vơi đi. Bây giờ tình thế chuyển biến tốt hơn, bất luận thế nào Thu Đường cũng không muốn hai người được sống yên ổn.

So với Thu Đường lòng tràn đầy căm phẫn, Trần Uyển Ước thản nhiên lạ thường: “Tớ biết mà.”

“Cậu nhìn nè, trên mạng đầy rẫy video của cô ta, gì mà hoàng tử ballet tiên nữ ballet, ngứa mắt.” Thu Đường đưa máy tính bảng tới cho Trần Uyển Ước nhìn. Thu Đường không nói dối, tài nghệ của Giang Mạn Nhu không đến đâu nhưng rất biết cách lăng xê.

Tùy tiện xem mấy video, Trần Uyển Ước gật đầu: “Cũng được, tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều.”

“Cậu còn khen?” Thu Đường giận, “Cậu biết mấy người đó nói thế nào không, họ đẩy trách nhiệm qua cho cậu, nói nếu cậu rút lui sớm hơn thì vũ đoàn đã sớm nhận được nhiều giải thưởng danh giá rồi.”

Trước kia, Trần Uyển Ước là vũ công chính của vũ đoàn, sau đó vì giỏi múa đơn nên hoạt động một mình. Bên ngoài các thành viên không nói gì nhưng ngấm ngầm to nhỏ với nhau, nói cô không có tinh thần đoàn đội.

Trần Uyển Ước trực tiếp chứng minh tài năng của họ không theo kịp cô, độ phù hợp quá thấp.

Mặc dù cơ hội tiếp xúc với các thành viên không nhiều nhưng Trần Uyển Ước vẫn không bỏ mặc bọn họ, cô tốn nhiều tiền mời các vị biên đạo có thâm niên trên thế giới tới để dựng vũ đạo. Đáng tiếc, bọn họ dễ dàng vong ân phụ nghĩa, đa số chỉ nhớ sự lạnh lùng của cô, không ai nhớ lòng tốt của cô.

Đồng thời với việc chê bai Trần Uyển Ước, Giang Mạn Nhu lăng xê bản thân mình hết mức, thường xuyên chiếm vị trí trên hotsearch, fan tăng lên, thậm chí vượt qua nữ minh tinh tuyến một tuyến hai trong nước, trở thành người phát ngôn của nhiều thương hiệu.

Bài đăng mới nhất trên Weibo của cô ta là check in ở nước E, cùng với hình đàn bồ câu trắng và hình cô ta nhảy múa, phía dưới toàn là bình luận nịnh nọt.

– A a a đẹp quá, tôi không cho phép bạn mình không biết vị thần tiên tỷ tỷ này.

– Baby có tâm quá, ngón tay bị thương mà còn đi biểu diễn từ thiện, mẹ ôm một cái nào ~

– Kỹ năng chụp hình của Dung Kỳ càng ngày càng cao, hai người khi nào kết hôn dạ?

– Đúng vậy đúng vậy, nôn muốn chết, hai người là cặp đôi trời đất tạo nên, sao bây giờ chưa kết hôn nữa?

Phục hồi tinh thần, Trần Uyển Ước ý thức được mình đang rình xem Weibo người khác.

Cô lướt xem thử video được cư dân mạng thổi phồng lên, 《 Hồ Thiên Nga 》, nữ chính là Giang Mạn Nhu, nam chính là Dung Kỳ, người biên đạo cũng là anh ta, độ ăn ý không tốt lắm nhưng cũng không rời rạc. Hèn gì cư dân mạng không kiềm lòng được ghép hai người thành một cặp.

Chưa xem xong video nhưng đã đọc hết caption.

Mấy câu tâng bốc Trần Uyển Ước tự động bỏ qua, cô chỉ chú ý tới mấy chữ “vũ đoàn Vãn Nguyệt”, trưởng đoàn Dung Kỳ.

Vãn Nguyệt, Uyển Ước.

Tên của vũ đoàn lại lấy hài âm* trong tên của cô, lúc Giang Mạn Nhu biết chắc là tức muốn chết.

* Vãn Nguyệt: Wǎn yuè; Uyển Ước: Wǎnyuē

Trần Uyển Ước nở nụ cười trào phúng, có vẻ thú vị đây. Cô dặn Thu Đường: “Ngày mai cậu thông báo đồng ý cho thuê sân đi.”

Thu Đường kinh ngạc: “Tại sao?”

Lúc trước bị tra nam tiện nữ ngược đãi chưa đủ thảm à, sao bây giờ cô còn đưa tay giúp đỡ?

Trần Uyển Ước có lý do riêng, cô không nói cho Thu Đường biết nguyên nhân, chỉ hỏi: “Cậu cảm thấy đối với đàn ông, ngoại trừ tiền bạc, quyền lợi và phụ nữ, còn thứ gì khiến bọn họ khó dứt bỏ?”

Thu Đường: “Liên Minh Huyền Thoại?”

Trần Uyển Ước: “…”

Thong thả đứng dậy, cô vung vung chìa khóa xe trong tay, bỏ lại mấy chữ: “Là bạn gái cũ.”

……

Chạng vạng tối, sau khi tan làm, Trần Uyển Ước định tới nhàThu Đường ăn cơm chùa, tán dóc, chứ không mỗi ngày đều phòng không nhà trống chán biết bao nhiêu.

Lúc chuẩn bị gọiThu Đường, điện thoại cô đột nhiên có người gọi tới. Dãy số nhìn hơi quen nhưng không nhớ nổi là ai.

Trần Uyển Ước bắt máy, dùng giọng lịch sự trả lời: “Alo, xin chào.”

Bên kia rất nhanh truyền tới giọng nam: “Là anh đây.”

Giọng của Hạ Kỳ Sâm. Trần Uyển Ước dừng lại hai giây, lặp lại: “Xin chào, anh gọi có chuyện gì không?”

Hạ Kỳ Sâm: “…”

Hôm nay cũng là một quý bà đoan trang hiền thục. Trong thời gian ngắn, Trần Uyển Ước nhanh chóng phân tích lý do tại sao người đàn ông này gọi điện thoại cho cô.

Đầu tiên, Hạ Kỳ Sâm bận lắm, sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại tám nhảm.

Thứ hai, anh không có cảm giác với cô, có chủ động tìm cô thì cũng vì chuyện bệnh viện.

Lúc vừa tới nước E chữa trị, Hạ Kỳ Sâm rất ân cần quan tâm cô, có lẽ sợ tâm trạng cô không ổn định cắt cổ tay tự sát nên lâu lâu hỏi thăm một lần. Cũng chỉ là quan tâm theo lẽ thường, điều cơ bản nên có của một người đàn ông chính trực.

Lâu sau, đầu kia điện thoại truyền tới một câu lời ít ý nhiều: “Cùng nhau ăn cơm đi.”

Trần Uyển Ước ngơ ngẩn ba giây, “Nói em hả?”

“Chứ còn gì nữa?”

“Em thấy hơi thụ sủng nhược kinh.” Đầu tiên Trần Uyển Ước nhún nhường tỏ thái độ, đầu óc nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ lý do.

Thần kinh bình thường mắc gì tốt bụng hẹn cô ăn cơm? Không phải anh bận lắm à? Ngày nào cũng họp, hàng tháng đều đi công tác. Sao bây giờ không bận nữa?

“Không cần phải cảm thấy thế đâu.” Hạ Kỳ Sâm quả quyết, “Anh đi đón em.”

“Không được.” Trần Uyển Ước bình tĩnh lại, lười phải viện lý do, từ chối thẳng, “Em không rảnh.”

“Lý do.”

“Hẹn Thu Đường đi dạo phố.”

“Hôm nay là cuối tuần, cô ấy sẽ ở cùng với con gái.” Hạ Kỳ Sâm không gấp không hoảng hốt, “Em hẹn lúc nào?”

Trần Uyển Ước hết ý kiến. Cô định đi tìm Thu Đường thật mà. Chỉ tại cú điện thoại này quấy rầy mà thôi. Theo trực giác, anh hẹn cô ăn cơm là có chuyện xấu, cho nên phải nghĩ cách từ chối. Không thể lấy Thu Đường ra làm cớ vậy thì mượn người khác vậy.

“À, em nói sai rồi.” Mặt Trần Uyển Ước không đổi sắc, nói láo, “Lần trước ở khu người Hoa em có gặp một người quê ở Hồng Kông, rất thân thiện, nói chuyện hợp gu, cô ấy rủ em tới đó chơi mạt chược.”

“Em đến đấu địa chủ còn không biết mà muốn đánh mạt chược cái gì?”

“…”

“Thật mà.” Trần Uyển Ước định chết cũng không nhận, vừa đi vừa cãi, “Bây giờ em đang ở nhà người ta rồi, cô ấy nhiệt tình lắm, còn làm trà sữa và bánh ngọt nữa.”

“Xoay người, anh nhìn thấy em rồi.”

“…”

Trần Uyển Ước theo bản năng quay đầu nhìn lại. Cách đầu đường mấy mét, Hạ Kỳ Sâm đang vui vẻ chăm chú nhìn cô. Đối với lần này, chỉ có một chữ mới diễn đạt tâm trạng của cô lúc này.

Móa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play