Long Liễm Thần rất ư là buồn bực, hắn là thái tử,
thái tử thì phải nên có rất nhiều rất nhiều nữ nhân?
Được rồi, nếu phụ hoàng đã có lòng mai mối như thế, hắn cũng không nỡ lòng phụ
tấm lòng của ông ấy, vậy thì cứ nhận nàng ta vào thôi. Dù sao Đông cung nhiều
nhất chính là phòng ốc và tiền bạc, nuôi thêm mấy bà vợ nữa cũng không thành vấn
đề.
Không ngờ, lần này gả vào lại là một tượng Bồ Tát sống!
Đêm động phòng chẵng những ép hắn vào tân phòng, đã vậy còn độc chiếm luôn cả
giường ngủ, bảo hắn đường đường là Thái tử gia mà phải ngủ trên sàn nhà!
Đáng giận hơn chính là, nàng ta còn có mẫu hậu làm chỗ dựa, hắn muốn gặp nàng
còn phải đợi nàng cho phép mới được!
Giựt giây cái đám trắc phi chưa từng gặp mặt đến tìm nàng gây sự, kết quả bị
thái độ không mặn không nhạt không nóng không lạnh của nàng làm cho mặt xám mày
tro.
Bọn cung nữ thái giám trong Đông cung đồng loạt phản bội hắn quy hàng quân địch!
Rất tốt! hắn thật muốn xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại lớn lối
như thế.
Nửa đêm trèo tường lại bị tưởng là bọn đạo chích đánh cho bay ra ngoài. Xem
xem, nha hoàn của nàng ta nói gì?
"Thái tử gia, Thái tử phi nói, đừng nên có lần sau, nếu không, chuyện này
mà truyền ra ngoài, xem ai xấu mặt cho biết."
Thái tử mà bị đối xử như vầy, thật là uất ức mà!
Được rồi, coi như mắt không thấy tai không nge, dù cho nàng có là thiên tiên đi
chăng nữa, hắn cũng không thèm!
Trong cơn tức giận, Long Liễm Thần đã bỏ lại mỹ nhân yêu kiều ở Đông cung mà đi
tìm hoa vấn liễu….
***
Truyệnngôn tình mở ra một Phượng Triêu Hoa
cường cơ trí nhưng nhạt như gió nhẹ, nàng làm thế nào đấu trí dũng cùng một
Long Liễm Thần phóng đãng bất kham, kiêu ngạo bất luân để mở màn cho một tình
yêu Vô Gian Đạo đầy lý thú và hấp dẫn, mời độc giả đón đọc.