Từ sau khi Trần Thanh Phi đón hai mẹ con Phượng Vũ Tuyết về nhà, ân oán
giữa hai nhà Trần - Phượng cũng tạm thời chấm dứt. Thời gian Phượng
Triêu Hoa được về thăm gia đình cũng đã hết. Trong cung cũng còn rất
nhiều chuyện cần nàng về để giải quyết.
Dọc đường đi trở về cung Phi Phượng, đối với sự nhiệt tình của mọi người,
Phượng Triêu Hoa cảm thấy rất khó hiểu, từ khi gả vào Đông cung cho tới
nay, đếm tới đếm lui cộng lại cũng mới chừng mười ngày, sao họ lại nhiệt tình đến thế? Nếu như mấy cung nữ thái giám ở cung Phi Phượng nhiệt
tình thì cũng không có gì lạ, tại sao những người của cung khác cũng đều có thái độ như cách xa lâu lắm mới gặp lại?
“Thái tử phi nương nương, người đã về rồi.” Tiểu Trụ Tử vì quá vui mừng mà suýt khóc.
“Bổn cung rời cung lâu lắm hay sao?”
“Chuyện này, thực ra cũng….hơi lâu ạ.”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục.
“Nếu như không có Thánh thượng đích thân phê duyệt, phi tần rời cung không
được vượt quá ba ngày. Mà người….” Tiểu Trụ Tử bỏ lửng câu nói kế tiếp.
Phượng Triêu Hoa gật đầu lẩm bẩm nói: “Thì ra còn có quy củ này.”
“Hoàng hậu nương nương nói người không biết thì không có tội, lần này sẽ không truy cứu.” Dừng một chút, Tiểu Trụ Tử vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán,
nói: “May thay người đã trở lại. Hôm nay chính là kỳ hạn chót.”
Nghe vậy, chân mày của Phượng Triêu Hoa thoáng nhíu lại, nâng chung trà lên
nhấp nhẹ một hớp, sau đó để xuống, thong thả từ tốn hỏi, “Kỳ hạn chót là thế nào?”
“Kỳ hạn chót hồi cung ạ! Hai ngày trước hoàng hậu
nương nương có sai Lý Trắc phi phái người đến tướng phủ giục người, bảo
người mau sớm hồi cung. Nhưng người vẫn trì hoãn không chịu về, nghe
người bên cung Phượng Tê nói, hoàng hậu nương nương rất giận, nếu như
người vẫn không chịu về nữa, đoán chừng sẽ đích thân tới đây hỏi tội
đó.”
Thảo nào mọi người lại vui mừng khi thấy nàng về như thế!
Khẽ cười một tiếng, Phượng Triêu Hoa nói: “Trong khoảng thời gian Bổn
cung không có ở đây, trong Đông cung có phát sinh chuyện gì mới mẻ hay
không?”
“Có ạ!” Đối với chuyện rối rắm khắp Đông cung, Tiểu Trụ
Tử là người rõ như lòng bàn tay, “Sau ngày người xuất cung, thái tử gia
đã điều tra ra tên thích khách đêm hôm đó đến hành thích người là do
Vương phu nhân ở phòng phía tây cung Đan Thấm phái tới.”
Cung Đan Thấm? Phượng Triêu Hoa nhếch môi hỏi: “Vậy thái tử gia đã xử trí vị Vương phu nhân đó như thế nào?”
“Tước phong hào của phu nhân, sau đó đày vào lãnh cung.”
“Xử phạt hình như có hơi nhẹ.”
“Nô tài biết được người thấy rất uất ức, nhưng vị Vương phu nhân này cũng
đáng tội nghiệp lắm!” Tiểu Trụ Tử ngó trái ngó phải, xác định quanh đây
đều là người mình mới thận trọng nhỏ giọng nói, “Nô tài nghe nói, Vương
phu nhân cũng chỉ là chịu tội thay người khác mà thôi.”
“Lời như thế đừng nói lung tung.” Phượng Triêu Hoa nói.
“Chánh cung Cung Đan Thấm là Lý Trắc phi, vị Vương phu nhân ở phòng phía tây
kia nghe theo lệnh của nàng ta, chuyện này rất mờ ám.”
Phượng
Triêu Hoa cười cười nói: “Ý của ngươi là, Lý Trắc phi phái người tới ám
sát Bổn cung, sau khi sự tình bại lộ thì thí xe giữ tướng, để Vương phu
nhân làm cừu con thế mạng?”
“Coi như có nói đi nữa thì đã sao. Ở địa bàn của mình, có lời gì mà không
dám nói chứ?” Nói xong nhìn sang Lục Bình nói: “Lấy quà chia cho mọi
người đi.”
“Vâng.” Lục Bình lấy ra bốn bao tiền lì xì phân chia
cho bốn cung nữ lẫn thái giám kèm theo dặn dò, “Hầu hạ nương nương phải
chịu khó một chút, đừng có lười biếng đó.”
“Tạ nương nương ban thưởng, nô tài (nô tỳ) đã biết.” Bốn người đồng thanh nói.
Phượng Triêu Hoa nói: “Tất cả lui xuống đi. Bổn cung muốn yên tĩnh một chút.”
Nói xong lại bổ sung, “Còn nữa, ngoài hoàng hậu nương nương ra, tạm thời Bổn cung sẽ không tiếp kiến bất kỳ ai. Nếu có khách tới, nên tiếp đãi
thì phải tiếp đãi cho chu đáo, không nên tiếp đãi, các ngươi hãy tự nhìn việc mà làm.”
“Vâng.” Đây chính là cái gọi là ăn cơm chúa phải
múa tối ngày. Tuy rằng trong lòng bốn người họ cảm thấy hoang mang lo sợ với câu “người không nên tiếp đãi” ấy nhưng cũng chỉ đành kiên trì
chống đỡ. Huống chi, ở trong cung, muốn sinh tồn thì phải tìm cho mình
một chỗ dựa tốt. Mà thái tử phi nương nương, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết
chính là điểm tựa lợi hại, theo người xông pha là quyết định chính xác
không sai!
***
Không tới mười phút, Lý Trắc phi đã đến trước sự mong đợi của mọi người.
“Thái tử phi nương nương đang nghỉ ngơi, tạm thời không tiếp khách. Mời Lý
phi nương nương về cho.” Tiểu Trụ Tử không có đường lui đành nổi dậy làm đầu lĩnh chiến đấu cùng thế lực ác bá.
Có lẽ Lý Trắc phi cũng
chẳng thèm bận tân tới tên thái giám nho nhỏ, vênh váo kiêu ngạo không
nói không rằng xông thẳng vào bên trong.
Lục Bình đúng lúc nghe
tiếng chạy ra, đưa tay làm tư thế mời cao giọng nói, “Hoàng hậu nương
nương đã hạ ý chỉ, không có thái tử phi cho phép, ai cũng không được đến đây quấy nhiễu. Chẳng lẽ Lý Trắc phi muốn kháng chỉ bất tuân?”
Lần này Lý Trắc phi đã có kinh nghiệm, không trực tiếp chống đối mà nói:
“Bổn cung đến để nói lời xin lỗi thay cho hành vi vô lễ của Vương phu
nhân ở viện.”
Lục Bình cười lạnh nói: “Đa tạ ý tốt của Lý Trắc
phi. Nhưng làm sai chính là Vương phu nhân, nào có đạo lý để người phải
chịu oan bất công như vậy? Mời ngưởi trở về cho, nô tỳ sẽ chuyển đạt tâm ý của người với thái tử phi.”
“Ngươi…” Lý Trắc phi đang tính nổi đóa thì giọng của Vương công công lại vang lên trước....
“Nô tài ra mắt Lý phi nương nương.”
Lý Trắc phi xoay người lại giả lả cười nói, “Ngọn gió nào thổi Vương công công ngài tới tận đây thế.”
Vương công công nói: “Nô tài phụng mệnh thái tử tới mời thái tử phi nương nương đến đình cờ cộng ẩm.”
Nghe vậy, Lục Bình mím mím môi nói: “Công công chờ chút, để nô tỳ vào bẩm báo lại thái tử phi ngay.”
Vương công công gật đầu, âm thầm đánh giá, chẵng những thái tử phi cư xử với
bản thân ôn hòa lễ phép, mà ngay cả những người bên cạnh ai nấy cũng đều biết cấp bậc lễ nghĩa, hiểu trước biết sau, không giống mấy trắc phi ở
cung khác, chủ tử ngạo mạn vô lễ đã đành, đến cả cung nữ hầu hạ cũng
phách lối không kém.
Nghĩ đến đây, ấn tượng của Vương công công
về thái tử phi càng tốt hơn trước mấy phần, vì vậy hảo tâm nhắc nhở,
“Lại Bộ Thị Lang cũng đang ở đó.” Tướng gia và Thái phó như nước với
lửa, Lại Bộ Thị Lang là con trai thứ của Thái phó gia, không biết có gây khó khăn gì cho thái tử phi hay không.
Nghe vậy, bước chân Lục Bình hơi khựng lại, quay đầu cười nói, “Đa tạ.” Nói xong, nhanh chóng đi về phía buồn trong.
***
Bên trong phòng, Phượng Triêu Hoa đang ngồi ngẩn người cạnh bệ cửa sổ.
“Tiểu thư, thái tử cùng Lại Bộ Thị Lang mời người đến đình cờ cộng ẩm.” Lục Bình nói.
Phượng Triêu Hoa giật mình, đình cờ?
Thấy tiểu thư nhà mình nhíu mày, Lục Bình cũng không nén được buồn bã ủ ê,
đi đình cờ cộng ẩm là giả, có lẽ đánh cờ mới là thật. Lần trước lão quản gia ở trước mặt thái tử ba hoa bóc phét, nói tiểu thư kỳ nghệ tinh xảo. Nhưng rõ ràng từ đó đến giờ tiểu thư chưa bao giờ chơi cờ, phải làm sao đây?
Phượng Triêu Hoa thở dài nói: “Quay lại báo với Vương công công, ta sẽ đến đó ngay.”
“Tiểu thư người….”
“Đi đi.”
Lục Bình cố nén sự kinh ngạc, từ từ lui ra ngoài.
Giương mắt nhìn khung trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, Phượng Triêu Hoa
nheo lại hai mắt vuốt vuốt đầu lông mày, xoay người kéo ra một cái rương đựng đồ cưới đặt ở trong góc, lấy ra một bao nải, do dự một chút rồi
chậm rãi đi tới trước bàn trang điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT