Chốc lát sau, từ một Phượng Triêu Hoa với dung nhan thiên kiều bá mị đã trở
nên bình thường giản dị, trên gương mặt vẫn là những đường nét cũ, chỉ
giảm đi chút sức sống ban dầu, thoáng nhìn cứ ngỡ như hai người, nhưng
người quen thuộc sẽ không bao giờ nhận lầm nàng.
“Tiểu thư!” Lục Bình đang vào cửa tính giúp Phượng Triêu Hoa trang điểm thì bị người trong gương dọa cho giật mình.
Phượng Triêu Hoa quay đầu lại hừ hững hỏi, “Thấy thế nào?”
Lục Bình mím mím môi đáp: “Tiểu thư…giống….giống như mất đi linh hồn vậy.”
Từ sóng mũi đến ánh mắt, làn môi đôi má đều y như xưa, nhưng là thiếu đi chút gì đó.
Phượng Triêu Hoa cười khẽ hài lòng nói, “Ta muốn
chính là kết quả này.” Mặc dù lúc mặc nam trang đã cố ý vẽ này nọ trên
gương mặt một chút, nhưng nếu lúc này không sửa soạn gì mà đi đến nơi
hẹn, nhất định sẽ bị Trần Minh Hiên nhận ra.
Chỉ chốc lát sau,
Phượng Triêu Hoa khoan thai đi tới đại sảnh, hài lòng nhếch môi nhìn
những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tầm mắt chỉ thoáng dừng lại trên
người Lý Trắc phi một chút ngay sau đó dời đi, tiếp tục đi về phía
trước.
“Phượng….tỷ tỷ!” Lý Trắc phi cắn răng nói, “Tỷ tỷ về thăm nhà có vui không?”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy dừng chân, quay đầu lại, đứng im tại chỗ lẳng lặng
ngưng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt lạnh nhạt mang theo vài phần ý lạnh,
nhưng lại trì trệ không lên tiếng.
Lý Trắc phi chợt rùng mình,
chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Phượng Triêu Hoa, ấp úng nói,
“Muội… Muội muội đến thỉnh an tỷ tỷ.”
Sắc mặt Phượng Triêu Hoa
vẫn không hề thay đổi, đáy mắt thoáng qua tia cười lạnh, môi son khẽ mở, giọng nói êm ái từ từ cất lên vang vọng khắp đại sảnh, “Nếu đồng ý, cô
có thể gọi Bổn cung là thái tử phi nương nương. Nếu không đồng ý, thì
hãy để cho tai Bổn cung được yên tĩnh một chút.” Nói xong, nghênh ngang
rời đi.
Đến khi Lý Trắc phi giật mình thì đã không còn thấy bóng dáng Phượng Triêu Hoa đâu nữa.
Lý Trắc phi giận đến nghiến răng trèo trẹo, oán hận nói, “Cái đồ không biết sống chết, ngươi thật tưởng mình oai lắm sao.”
Lúc này, Tiểu Trụ Tử lên tiếng nhắc nhở, lời nói cũng không được tốt mấy,
“Lý phi nương nương, nơi này là cung Phi Phượng.” Muốn mắng người mời về nhà đóng cửa lại rồi từ từ mắng, đừng ở đây làm ô uế lỗ tai người khác.
“Ngươi…” Lý Trắc phi nổi khùng lên, độc ác nhìn trừng trừng Tiểu Trụ Tử, ánh mắt đó tựa như muốn băm hắn ra làm trăm mảnh, nói: “Bổn cung chưa hồ đồ đến mức phải cần ngươi nhắc nhở nơi này là địa bàn của ai!” Nói xong, phất
tay áo bỏ đi.
Sau khi ra khỏi cung Phi Phượng, Lý Trắc phi càng
nghĩ càng thấy tức, không khỏi lầm bầm lầu bầu, “Mình mới là người đứng
đầu Đông cung, Phượng Triêu Hoa ả ta chẳng qua chỉ là một chính phi hữu
danh vô thật mà thôi, ả ta dựa vào đâu mà lên mặt nặng nhẹ với mình? Dựa vào cái gì chứ?”
“Nương nương…” Mặc dù đã quen với những cơn
buồn giận thất thường của Lý Trắc phi, nhóm cung nữ vẫn bị cách ăn nói
không ý thức của nàng dọa cho xanh mặt.
“Kêu la gì chứ! Các ngươi sợ ả lắm sao?” Lý Trắc phi cả giận nói.
Nha hoàn Hồng Hạnh bồi gả của Lý Trắc phi lên tiếng nói, “Tiểu thư đừng
nóng giận, đợi sau khi chúng ta trở về rồi từ từ bàn bạc.” Câu sau vô
cùng nhỏ giọng nói, “Ở đây có rất nhiều tai mắt.”
Hừ nhẹ một
tiếng, Lý Trắc phi không nói thêm gì nữa. Điều nàng không muốn thừa nhận chính là, ở sâu tận đáy lòng nàng rất e ngại Phượng Triêu Hoa. Cũng
chính vì như thế, nàng mới càng thêm hận! Hận mình không thể vươn lên,
càng hận sự vô năng của Dạ Ưng điện!
Nghĩ đến Dạ Ưng điện, sắc mặt Lý Trắc phi bỗng chốc trở nên nanh ác, đáy mắt thoáng hiện ý cười âm hiểm.
***
Khi Phượng Triêu Hoa một mạch đi thẳng tới đình cờ thì trong đình chỉ còn lại một người.
“Trần đại nhân, mời đứng lên.” Phượng Triêu Hoa nhìn trên mặt bàn, một bầu rượu và hai cái ly cùng một bàn cờ.
Quả nhiên, trước khi nàng đến, thái tử đang cùng hắn đánh cờ. Nhưng mà, thái tử ở đâu?
Phượng Triêu Hoa còn đang nghi hoặc, Trần Minh Hiên đã lên tiếng giải thích, “Thừa tướng tới chơi, thái tử đi tiếp kiến rồi.”
Cha tìm thái tử? Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu mày, sau đó cười yếu ớt nói: “Chính sự quan trọng hơn.” Dứt lời liền ngồi xuống.
“Nghe nói thái tử phi kỳ nghệ tinh xảo, kể cả Thừa tướng cũng khen ngợi người không dứt miệng.” Tuy lời nói ngoài miệng của Trần Minh Hiên nghe qua
rất khách khí, nhưng ánh mắt lại không chút kiêng dè đánh giá Phượng
Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa không e thẹn cũng chẳng nổi cáu, để
mặc cho hắn quan sát, một hồi lâu mới nói: “Gia phụ kỳ nghệ cao siêu, từ nhỏ Bổn cung thường chứng kiến nên bị ảnh hưởng, đối với môn chơi cờ tự nhiên cũng hiểu được đôi chút.”
Trần Minh Hiên nhấc bàn cờ ở đầu bên kia dời về phía Phượng Triêu Hoa, cười nói, “Đây là tàn cuộc ban nãy của thái tử và thần.”
Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn xuống bàn cờ, rất lâu mới thản nhiên nói, “Tuy
nước cờ của thái tử có cao hơn một bậc, nhưng phía Trần đại nhân cũng
chẳng thua kém bao nhiêu.”
Trần Minh Hiên kinh ngạc không thôi, nói: “Sao người biết ưu thế nghiêng về thái tử?”
Phượng Triêu Hoa hé miệng cười nhẹ nói: “Mặc dù quân trắng phòng thủ nghiêm
ngặt nhưng mỗi bước đi rất ôn hòa. Còn quân đen thì nhìn như bình
thường, nhưng nhìn kỹ hơn một chút sẽ phát hiện mỗi một con cờ đều có
huyền cơ riêng, từng quân đen hợp thành một chuỗi không khác gì Cự Long, mơ hồ còn mang theo một vẻ khí thế duy ngã độc tôn, mỗi bước đi trên
ván cờ đều nằm trong vùng khống chế của quân đen.”
Dừng một
chút, Phượng Triêu Hoa giương mắt nhìn vào mắt Trần Minh Hiên bình tĩnh
nói, “Ai trắng ai đen, không cần nói cũng biết.”
Trần Minh Hiên
lặng người nửa giây, sau đó vỗ tay thật to ngợi khen: “Thiên kim của quý phủ Phượng tướng quả nhiên thông tuệ hơn người!” Ban đầu nhìn gương mặt bình thường không có gì nổi bật của nàng, ít nhiều cũng khiến hắn có
chút thất vọng, bởi vì dáng vẻ của chủ nhân thật sự khác xa với cái tên
đầy khí chất kia, còn bây giờ, đột nhiên cảm thấy bản thân rất nông cạn. Nếu nàng không xứng, vậy thì trên đời này sẽ không ai có thể xứng nổi
với ba chữ Phượng Triêu Hoa này.
Ngoảnh lại nhìn Phượng Triêu Hoa, trong mắt Trần Minh Hiên mang theo vài phần thưởng thức cùng mấy phần kính nể.
Đã quá quen thuộc với những ánh mắt kiểu này, Phượng Triêu Hoa nhìn hắn
cười nhẹ sâu xa nói, “Chỉ mong đừng vấp phải gả cho người không tốt.”
Lời nói ra với vẻ rất thờ ơ không để ý.
Nhưng lại khiến cho Trần
Minh Hiên rất đỗi kinh ngạc, tự nhiên sinh ra cảm giác áy náy, ngượng
ngùng nói, “Về chuyện đại tẩu, vi thần thay mặt huynh trưởng nói lời xin lỗi.”
Phượng Triêu Hoa lắc lắc đầu nói: “Chuyện đã qua, thì hãy để cho nó qua đi. Mong rằng bi kịch đừng bao giờ tái diễn nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT