Thấy chủ tớ hai người kẻ nói qua người nói lại trắng trợn như thế, hoàng hậu nghiêm mặt giả vờ giận: “Đang nói xấu Bổn cung?”

Phượng Triêu Hoa ngước mắt, mím mím môi cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại trái ngược với hành động, “Mẫu hậu nói đùa rồi, nếu Triêu Hoa muốn nói xấu người, nhất định sẽ lựa những lúc đêm khuya thanh vắng, đóng kín cửa rồi mới nói.”

Hoàng hậu bật cười nói: “Nha đầu ngươi đó, cái mặt thì lúc nào cũng đoan trang nghiêm túc, nhưng hễ mở miệng là toàn nói những lời khôi hài.”

Phượng Triêu Hoa hé miệng cười khẽ, lời nhẹ như gió thoảng, “Mẫu hậu thích là tốt rồi.”

Hoàng hậu cáu giận trừng mắt nhìn nàng, giọng nói cũng thay đổi: “Đông cung đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Chuyện nhỏ thôi, mẫu hậu đừng để tâm.”

Hoàng hậu than nhẹ, sâu xa nói, “Hậu cung có chuyện nào mà không nhỏ? Nhưng có người lại thích chuyện bé xé to.”

Phượng Triêu Hoa ngẩng mặt, mắt long lanh điềm tĩnh nhìn chăm chăm hoàng hậu nói: “Mẫu hậu muốn thấy Đông cung náo loạn không yên, hay hòa thuận mỹ mãn?”

Hoàng hậu nghiêm túc nói: “Đương nhiên là hòa thuận mỹ mãn, gia hòa vạn sự hưng mà.”

“Triêu Hoa cũng nghĩ thế.” Phượng Triêu Hoa cười nói.

Hoàng hậu chợt nhíu mày, mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi: “Mỗi ngày con chạy tới đây, là để trốn tránh sao.”

Phượng Triêu Hoa cười khổ nói: “Không thể trêu vào, đành phải trốn thôi ạ!”

Nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của Phượng Triêu Hoa, hoàng hậu cảm thấy đau lòng nói: “Trốn tránh như con cũng không phải là cách.”

“Nếu có thể giữ được một ngày bình yên, thì tội gì phải gây thêm sóng to gió lớn?” Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói.

Hoàng hậu nghe xong kinh ngạc nhìn Phượng Triêu Hoa, như thể lời nàng vừa nói là một chuyện vượt sức tưởng tượng.

Phượng Triêu Hoa rũ mắt than tiếc, “Tại sao lại khó đến vậy? Chẳng qua chỉ muốn bình yên một chút.”

Hoàng hậu nhìn nàng, giống như thấy được chính mình hơn hai mươi năm về trước, không màng sự đời, không tranh quyền thế, chỉ muốn giữ cho mình một thế giới riêng, thế nhưng thế sự bức người, thân bất do kỷ. Năm tháng vô tình đã sớm xóa nhòa đi một thời mơ mộng hồn nhiên, chỉ còn lại một trái tim trăm ngàn vết thương cùng thứ vinh quang phù phiếm.

Nghĩ mà không khỏi đau thương. Hơn hai mươi năm qua, cuối cùng vẫn không phù hợp với lòng oán hận.

Vì để xoa dịu nỗi đau trong lòng, hoàng hậu cầm tay Phượng Triêu Hoa nói: “Bổn cung sẽ thành toàn cho con.” Cũng để thành toàn cho giấc mơ đã bị vỡ vụn trong lòng kia.

Sóng mắt Phượng Triêu Hoa thoáng qua nét cười, nhưng chớp nhoáng, hàng lông mi dài đậm đen phát run run, ngước mắt nói: “Ý của mẫu hậu là….”

“Truyền ý chỉ Bổn cung, kể từ hôm nay, những người thái tử phi không muốn gặp, bất kể ai cũng không được tự tiện đến tìm, ai vi phạm coi như kháng chỉ.”

Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa cảm động đến rơi nước mắt, “Tạ mẫu hậu thành toàn.” Ba ngày, cuối cùng cũng có trong tay thánh chỉ này rồi.

***

Mặt trời vừa lặn, thái tử nhận được ban thưởng của Hoàng hậu, ngỡ ngàng không biết chuyện gì xảy ra.

“Bẩm điện hạ, hoàng hậu nương nương nói lòng hiếu thảo của thái tử điện hạ thật đáng khen ngợi, do đó mới có phần thưởng này.”

Lòng hiếu thảo? Ngoài trừ cưới thái tử phi về, thời gian qua hình như hắn không có làm chuyện gì đặc biệt? Bỗng nhiên Long Liễm Thần cười phá lên hỏi, “Thái tử phi rất được lòng hoàng hậu à?”

“Cũng nhờ lòng hiếu thuận sánh bằng trời của thái tử gia người ạ.” Thái giám truyền chỉ nịnh hót nói.

“Nói thử xem, bản thái tử hiếu thuận như thế nào?” Giọng điệu nghiền ngẫm, cười cợt tùy ý, như sớm đã nhìn thấu tất cả.

Thái giám nọ mờ mịt gãi gãi đầu trả lời, “Người sợ hoàng hậu nương nương buồn, cho nên bảo thái tử phi hằng ngày đến cung Phượng Tê trò chuyện cùng hoàng hậu ạ.”

“Ồ?” Long Liễm Thần nhếch môi, “Thiên kim Phượng tướng phủ quả nhiên rất hiểu lòng người.” Trong lời lẽ châm chọc sắc bén ẩn giấu sự khen ngợi khó nhận ra.

***

Cùng lúc đó, Phượng Triêu Hoa được Tiểu Phong Tranh và Tiểu Trụ Tử hộ tống về lại cung Phi Phượng.

Thoáng liếc mắt nhìn dáng vẻ Lý Trắc phi ngồi chễm chệ ngay giữa viện, Phượng Triêu Hoa nhẹ giọng gọi, “Tiểu Trụ Tử.”

“Có nô tài!”

“Những người khác đâu?” Do nàng yêu cầu, phủ nội vụ chỉ bố trí cho cung Phi Phượng cả thái giám lẫn cung nữ tất cả bốn người, nhưng cũng đâu có lẽ nào vắng lặng thế này.

“Ở bên trong ạ.” Đang nói, hai cung nữ và một tiểu thái giám cùng đi ra đón, nói: “Nương nương, người đã về rồi!”

Phượng Triêu Hoa gật nhẹ đầu rồi đi thẳng về hướng phòng ngủ, lúc đi ngang qua Lý Trắc phi mới lạnh nhạt nói, “Hôm nay Bổn cung mệt rồi, có chuyện gì ngày khác hãy nói.”

Nghe vậy, phần lửa giận vốn đang vùng vẫy giữa ranh giới kiềm nén và phóng thích mà Lý Trắc phi cố dằn từ nãy giờ đã hoàn toàn bộc phát, “Phượng Triêu Hoa, Bổn cung đã nhịn ngươi từ lâu rồi!” Lý Trắc phi bỗng đứng phắt dậy, hất cằm trợn mắt nhìn trừng trừng Phượng Triêu Hoa, điệu bộ như thể ‘không phải ngươi chết thì ta vong’.

Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu mày, giữa trán thoáng qua vẻ mệt mỏi không kiên nhẫn, “Người đâu, tiễn Lý Trắc phi về học lại lễ nghi.” Lời nói hời hợt không mấy để ý.

Thấy Phượng Triêu Hoa không thèm ngoảnh lại mà đi thẳng vào phòng, Lý Trắc phi đột nhiên cảm thấy mình giống như thằng hề, một thằng hề bị nàng ta miệt thị, tất nhiên cảm thấy rất nhục nhã, nhưng trong lòng lại bị chi phối bởi sự khó hiểu nhiều hơn. Bị mình khiêu khích như thế, tại sao nàng ta vẫn có thể điềm nhiên như không có gì?

“Trắc phi nương nương?” Tiểu Trụ Tử đắc ý nhắc nhở người nào đó nên cút đi cho nhờ.

Ánh mắt đong đầy lửa giận của Lý Trắc phi bất ngờ liếc ngược trở lại quát: “La lối cái gì! Bổn cung có cho phép ngươi mở miệng nói sao?”

Tiểu Trụ Tử ngượng ngùng cúi đầu.

Căm tức nhìn chằm chằm bóng lưng Phượng Triêu Hoa khoảnh khắc, trong mắt Lý Trắc phi thoáng qua vẻ tàn ác, hừ lạnh một tiếng, xoay người bãi điện, cùng một đám cung nữ rời khỏi cung Phi Phượng. Thù này không báo, ta thề không làm người!

***

Trong phòng, Phượng Triêu Hoa xoa xoa đầu lông mày, lạnh nhạt nói, “Mời Vương công công đến đây.”

Chỉ chốc lát sau, Vương công công đi tới cung Phi Phượng.

“Danh sách phi tử Đông cung tổng cộng có bao nhiêu, bối cảnh ra sao, từ cao xuống thấp, không được bỏ sót chi tiết nào.” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa ra dấu bằng mắt với Tiểu Phong Tranh.

Thấy thế, Tiểu Phong Tranh cơ trí lấy ra ngân phiếu đã chuẩn bị lặng lẽ nhét vào tay Vương công công, cười hì hì nói, “Công công nhất định biết nên làm thế nào rồi.”

Vương công công cay đắng cười gượng hai tiếng, đem ngân phiếu cất vào trong tay áo, thành thật sao chép lại tổ tông mười tám đời của tất cả phi tử trong Đông cung.

Cái gọi là: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, chính là thế này đây. (Câu gốc là: Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn = tức là dưới quyền người ta cho nên phải lệ thuộc, việt hóa thì chính là: Ăn cơm chúa phải múa tối ngày)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play