Phượng Triêu Hoa nâng
ly trà trong tay lên hờ hững uống cạn, mắt không chớp nhìn chằm chằm
Trần Thanh Phi ở dưới lầu với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Lúc này, Nhị Cẩu Tử đi tới tươi cười nói: "Vân nương sai tiểu nhân đến tiếp đãi công tử. Công tử có gì cần cứ việc nói."
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, khẽ gật đầu với hắn nói: "Đa tạ."
Nhị Cẩu Tử được ưu ái mà sinh lo, xấu hổ gãi gãi đầu, "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đây là việc nên làm."
Phượng Triêu Hoa cười cười hỏi, "Hôm nay ngoài hoa khôi ra còn có ai khác hiến nghệ nữa không?"
"Có. Từ giờ ngọ đến giờ thân đều có cô nương lên đài hiến nghệ."
"Sau giờ thân thì sao?" Phượng Triêu Hoa không ngại học hỏi kẻ dưới trong lĩnh vực này.
Nhị Cẩu Tử cười hề hề nói, "Sau giờ thân là dành cho những khách nhân…."
Ngẫm nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy nói chuyện cùng Thất công tử thì nên
văn nhã một chút, vì vậy sửa lời nói, "Sau giờ thân các cô nương đều cần phải nghỉ ngơi. Cho nên sẽ không hiến nghệ nữa."
"Sau đó thì sao?" Đối với cách thức làm việc của thanh lâu ở Kinh Thành, quả thực nàng còn lạ lẫm, cũng vô cùng tò mò.
"Sau đó....Sau đó…" Nhị Cẩu Tử hết sức khó xử, vắt hết óc cũng không biết
nên miêu tả chuyện nam nữ trong thanh lâu này như thế nào cho văn nhã.
Phượng Triêu Hoa giương mắt nhìn dáng vẻ khó xử của Nhị Cẩu Tử, chợt hiểu ra
điều gì đó, vểnh môi khẽ cười nói: "Sau đó sẽ làm những chuyện có qua có lại như trong thanh lâu vẫn thường hay làm, có phải không?"
"Đúng đúng đúng! Chính là như vậy!" Nhị Cẩu Tử vỗ vỗ đầu ngốc của mình, trong lòng thở dài nói Thất công tử quả thật rất thông minh! Ánh mắt nhìn
Phượng Triêu Hoa không khỏi lại tăng thêm mấy phần kính nể.
Thấy thế, Phượng Triêu Hoa càng vểnh môi lên thật cao, tiểu nhị ở Vân Nghê lâu này quả thật rất đáng yêu.
Bất thình lình ở dưới lầu vang lên vài tiếng chiêng the thé ‘xèng xèng xèng’.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày nhướng mắt nhìn thì thấy một gã sai vặt đang cầm
chiêng trống gõ, mà phía sau hắn có một bức rèm che màu hồng tùy ý rủ
xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy một nữ tử trang phục lộng lẫy ngồi
trước đàn cổ. Xem ra, thời khắc no bụng thì phải sướng tai đã đến rồi.
Chăm chú nhìn phía dưới, Phượng Triêu Hoa đột nhiên cảm thấy cái bàn sặc sỡ
bắt mắt kia có phần hơi giống lôi đài tỷ võ, vì vậy không khỏi nghĩ tới
trận tỷ võ kén rể vào ba tháng sau của Nhị tỷ ở tận Nam Lăng xa xôi, đến chừng đó, bằng giá nào cũng không thể bỏ qua.
Đang say sưa suy
nghĩ thì từng hồi tiếng đàn văng vẳng vọng tới, khi thì du dương uyển
chuyển, khi thì như nước chảy qua cầu, rồi bất ngờ như thác nước trút
thẳng xuống không ngừng, ngay sau đó lại chuyển thành suối nguồn róc
rách chảy mãi không dứt. Dần dần, nhạc dạo của tiếng đàn chuyển thành ai oán, như thể trong lòng chủ nhân đang có vạn mối u sầu, dù bày tỏ thế
nào cũng không hết. Tại thời điểm cả Vân Nghê lâu giăng đầy nỗi bi
thương thì tiếng đàn đột ngột dừng lại.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, mặc dù nàng chưa từng nghe qua nhạc khúc này, nhưng nàng có thể khẳng định, ca khúc này vẫn chưa hết.
Lúc này, một giọng nói dịu dàng uyển chuyển vang lên, "Tối qua Minh Nguyệt
suy nghĩ viết lời ca khúc, nhưng chỉ viết ra được một đoạn trên, nghĩ
mãi vẫn nghĩ không ra đoạn sau nào cho thích hợp, vì vậy, muốn nhân cơ
hội này lãnh giáo các vị văn nhân nhã sĩ."
Lời Minh Nguyệt vừa dứt, liền có giọng nói cợt nhã vang lên, "Nếu đối ra được đoạn sau, có lợi ích gì hay không?"
Không cần nhìn cũng biết người nói chuyện là ai. Phượng Triêu Hoa nâng chung
trà lên nhấp nhẹ một hớp, khóe mắt hờ hững liếc qua bộ mặt cười dâm đảng của Trần Thanh Phi mà trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét. Tại sao
khi xưa có thể mù quáng tán thành để Phượng Vũ Tuyết gả cho hắn?
Minh Nguyệt nói: "Ai đưa ra đoạn sau thích hợp nhất, tối nay Minh Nguyệt sẽ cùng người đó…."
"Du hồ…." Hai chữ sau cùng của Minh Nguyệt mang theo ý cười nhẹ.
"Phụt…" Không ít công tử bên dưới đài bị câu này làm cho sặc trà rượu đỏ cả mặt.
Phượng Triêu Hoa nhếch môi, Minh Nguyệt này tuyệt đối là cố ý.
Trần Thanh Phi lại nói, "Có thể cùng mỹ nhân du hồ, đã không làm uổng phí ánh trăng mê người của đêm nay."
Xưa nay luôn giữ bình tĩnh như Phượng Triêu Hoa cũng suýt chút nữa bị những lời của Trần Thanh Phi làm cho sặc nước, làm sao hắn biết tối nay ánh
trăng rất mê người? Biết đâu chừng, sương mù lượn lờ làm lu mờ ánh trăng thì sao? Có điều, nếu quả thật như thế, thì cũng vừa vặn xứng với con
người và hợp ý nguyện của hắn. Bởi vì, đêm đen gió mát thì rất dễ làm
chuyện xấu.
Lúc này, Minh Nguyệt nói: "Công tử coi trọng rồi."
"Đừng nhiều lời nữa, mau đưa ra đoạn trên."
"Đúng vậy đúng vậy, mau ra đoạn trên."
Giữa những tiếng ồn ào thúc giục, Minh Nguyệt thướt tha chầm chậm đọc lên….
"Mưa như lệ rơi từng giọt trên cửa. Gió mưa cùng tới mỗi khi đêm về, mưa
nặng hạt tựa như gió đêm cô liêu, gió xuân rồi cũng sẽ đến!"
Lời
ngâm vừa dứt, dưới đài liền vang vọng tiếng thổn thức, hô to hảo tài
tình. Mấy tiểu nha hoàn cũng đang bắt đầu phát giấy và bút mực cho người xem.
"Thất công tử có đối không?" Nhị Cẩu Tử hỏi với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Phượng Triêu Hoa vốn chỉ muốn xem trò vui, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tha
thiết ký thác toàn bộ hy vọng của Nhị Cẩu Tử thì đột nhiên cảm thấy, nếu nàng không tham dự trận này tranh đoạt giải nhất thật đúng là thiên lý
bất dung.
Đang do dự, một nha hoàn bỗng nhiên đi vào cửa trình
lên giấy và bút mực, lễ phép nói, "Cô nương nhà ta kính xin Thất công tử chỉ giáo."
Phượng Triêu Hoa thở dài, xem ra, Minh Nguyệt này đã có chuẩn bị từ trước, nhất định ép nàng không được từ chối.
"Thất công tử đầy bụng kinh luân, khẳng định có thể giành được sự coi trọng
của Minh Nguyệt cô nương." Giọng điệu của Nhị Cẩu Tử rất hâm mộ.
Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt cười cười, trêu ghẹo nói, "Ta đối xong, sau đó đề tên của ngươi lên có được không?"
"Thất công tử đừng mang tiểu nhân ra nói đùa mà." Nhị Cẩu Tử đỏ mặt nói.
Nha hoàn kia thì nhanh chóng trải rộng giấy ra dâng bút.
Phượng Triêu Hoa nhấc bút lên, không nghĩ ngợi nhiều liền hý hoáy lướt nhanh
viết xuống một chuỗi chữ, cuối cùng ngưng mắt nhìn một chút rồi nói: "
Cầm đi đưa cho Minh Nguyệt cô nương."
Nha hoàn không có phản ứng, rõ ràng còn đang rơi vào trạng thái kinh ngạc cực độ, vẻ mặt không dám
tin. Tối qua cô nương trầm tư suy nghĩ hơn nửa đêm vẫn bối rối khó hiểu. Còn Thất công tử chỉ trong chớp mắt đã đối xong đoạn sau? Chuyện này…
Chuyện này….
Phượng Triêu Hoa đặt bút xuống, lặp lại, "Cầm đi đưa cho Minh Nguyệt cô nương."
"À, vâng." Nha hoàn vội vàng thổi thổi nét mực trên giấy, sau đó cầm đi.
Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt cười, từ chối cho ý kiến. Tiếp tục phẩm trà.
Chỉ chốc lát sau, đại thể đối được thì không có gì để nói, còn đối không
được cũng không cần đối nữa. Tất cả mọi người an tĩnh chờ đợi Minh
Nguyệt tuyên bố kết quả cuối cùng.
Minh Nguyệt nói: "Minh Nguyệt rất tâm đắc với đoạn đối sau của hai vị công tử."
"Hai vị nào?" Trần Thanh Phi rất nóng lòng muốn biết.
"Long công tử cùng Phượng công tử."
"Long - Phượng nào chứ, sao ta chưa bao giờ nghe nói Kinh Thành có nhân vật như thế?" Trần Thanh Phi đen mặt nói.
Minh Nguyệt nói: "Minh Nguyệt chỉ nhận chữ, không nhận người." Giọng nói rất lạnh nhạt.
"Vậy hãy để cho mọi người mở mang một chút về đoạn đối sau của Long - Phượng công tử đi!" Dưới đài bắt đầu ồn ào lên.
"Đương nhiên rồi." Nói xong, Minh Nguyệt bảo nha hoàn bên cạnh đọc lên cho mọi người nghe.
"Đoạn đối sau của Phượng công tử là: Lòng như gấm vùi lấp giữa áng mây. Mãi
đến khi hoa đào mận nở rộ, lòng tựa hồ nước hơn cả hoa sáng ngời, ai gợi lên nguồn sóng trào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT