Mấy ngày gần đây, Kinh Thành trời trong nắng ấm, trời xanh mây trắng. Thời
tiết ôn hòa thư thái cộng thêm những chuyện bát quái liên tục không
ngừng khiến đám người từ đầu đường tới cuối ngõ phút chốc nhiều hơn hẳn. Muốn nói đến chuyện bát quái ở Kinh Thành, vậy chuyện bắt mắt nhất dĩ
nhiên là của hai nhà Trần - Phượng.
Từ việc phủ Thái phó đuổi con dâu trưởng về nhà mẹ đẻ đến việc đại công tử vô cớ bị đánh, lại đến
việc Trần phu nhân bị ngã gãy tay, thậm chí sau đó tướng phủ mặc kệ hiềm khích lúc trước đưa thuốc thăm hỏi, không khỏi trở thành đầu đề câu
chuyện của mấy người rảnh rỗi.
Thật đúng là nóc nhà bị thủng còn
gặp mưa suốt đêm, thuyền chậm rì rì lại gặp gió thổi ngược. Sau khi phủ
Thái phó trải qua mấy lần thiên tai không lớn không nhỏ, nhân họa (họa
do người gây ra) lại nối gót đi tới.
Vào giờ phút này, có thể nói phủ Thái phó mây đen giăng đầy, gió táp mưa sa.
“Ngươi nói cái gì?” Trần Thanh Phi không thể tin được cửa hàng chính mình khổ
tâm kinh doanh lại đóng cửa toàn bộ chỉ trong một đêm, lập tức thiếu
chút nữa ngã ập xuống từ trên giường bệnh.
“Bẩm đại thiếu gia,
toàn bộ đơn đặt hàng của tất cả các cửa hàng đều bị rút về trong một
đêm, hàng hóa ế ẩm, bạc ở phòng thu chi chẳng còn lại bao nhiêu, chúng
nô tài cũng ....đành bó tay.”
Mặt Trần Thanh Phi trắng bệch, “Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể rút về toàn bộ trong một đêm? Không
thể nào....Không thể nào....Nhất định có người gây trở ngại từ bên
trong, cố ý đối đầu với ta!”
Bộ mặt già nua của Thái phó Trần
Thiên Sinh trách cứ, “Ngày thường kêu ngươi an phận một chút, không nên
tùy tiện đắc tội với người khác, ngươi không nghe. Bây giờ người ta đến
báo thù rồi, tự ngươi chịu tội là được, còn liên lụy đến cửa hàng.”
“Lão gia, việc này không hoàn toàn là lỗi của Thanh Phi, ngài đừng trách con nữa.” Trần Phu Nhân cầu cạnh thay nhi tử.
“Hừ!” Trần Thái phó hừ lạnh một tiếng, sắc mặt của ông không mấy dễ chịu.
Toàn bộ cửa hàng đóng cửa trong một đêm, việc này có bao nhiêu tổn thất,
trong lòng mọi người biết rõ. Cho nên, những người có mặt ở đây ai nấy
cũng mặt ủ mày chau, nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ. Bởi vì, Trần Minh
Hiên từ cửa đi vào vẫn trầm mặc không nói, cái này chính là ngoại lệ.
Trầm ngâm một hồi lâu, Trần Minh Hiên nói: “Đi đón đại tẩu trở về đi.”
“Tại sao phải đón nàng ta trở lại?” Nực cười, đuổi người là hắn, đón người
về cũng là hắn, vậy chẳng phải hẳn lại trở thành trò cười cho Kinh Thành sao.
“Trước khi ta tới, ngoài cửa có một thầy tướng số nói, Phượng ở đây, phú quý đến, Phượng rời đi, phú quý đi.”
Nghe vậy, Trần Thanh Phi xì mũi coi thường, nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải tìm người của Phượng gia mới có thể phú quý?”
Trần Minh Hiên thật hết cách với người huynh trưởng ngu dốt và tự đại này,
không biết phải làm sao đành than nhẹ một tiếng, cố gắng nhẫn nại nói,
“Từ sau khi huynh đuổi đại tẩu về nhà mẹ đẻ, tai họa xảy ra liên miên ở
trong phủ, bấy nhiêu vẫn chưa thể giải thích rõ vấn đề sao?” Dừng một
chút, lại nói, “Thà tin là có, đừng tin là không. Đúng như cha từng nói, phủ Thái phó vẫn chưa lụi bại đến mức không nuôi nổi con dâu. Huynh
trưởng không chào đón tẩu ấy, nhưng cha không thể không quan tâm.”
“Người đâu, đi tướng phủ đón đại thiếu phu nhân trở về.” Trần Thái phó lên tiếng.
“Cha!” Trần Thanh Phi không đồng ý.
“Nghịch tử! Nếu như ngươi có một nửa sự thông minh của đệ đệ ngươi thì đã không đến mức không có tiền đồ thế này! Những chuyện xảy ra cho tới nay, rõ
ràng chính là do lão già Phượng Liêm kia giở trò quỷ.”
Trần Minh
Hiên nói: “Nếu cha đã hiểu đạo lý này, nên biết bọn họ sẽ không dễ dàng
dừng tay.” Không có kiệu tám ngươi khiêng hẳn là không có khả năng đón
người trở về.
Trần Thái phó tức giận không ngừng nghiến răng, bất lực vì dạy mãi mà đứa con này cũng không nên thân được, trợn mắt nhìn
Trần Thanh Phi mấy lần nói: “Theo ta đi tướng phủ đón người!” Nói xong,
phẩy tay áo bỏ đi.
. . . . . .
Đại sảnh tướng phủ, ba phụ
tử Trần gia sắc mặt khó coi đến cực hạn, không, phải nói, hai người mặt
đen lại, người còn lại thì rất ung dung bình tĩnh.
Trần Minh Hiên nhìn khắp bốn phía, nhàn nhã thưởng thức bố trí bên trong đại sảnh, khẽ gật đầu tỏ vẻ hắn tán thưởng người bố trí đại sảnh này. Xa hoa mà không thái quá, phong nhã mà không rườm ra, như vậy có thể thấy được, chủ
nhân là một người tương đối có phẩm vị. Chỉ là, trong phòng này hình như thiếu một chút gì đó….
Xem kỹ một hồi lâu, Trần Minh Hiên đột
nhiên hiểu ra: “Là ghế!” Trong đại sảnh lớn như vậy mà không có lấy một
cái ghế, việc này quá không bình thường. Rất dễ nhận thấy, đây là sự
tiếp đón của chủ nhân cố tình dành cho bọn họ.
“Nhị tiểu thư nói, lão gia ra ngoài có việc, không thể tiếp đãi chư vị khách quý, mời ba
vị về cho.” Giọng của lão quản gia thật không tốt, tràn đầy địch ý đối
với người mới tới.
Nghe vậy, mày rậm của Trần Minh Hiên nhảy lên, quả nhiên là không ngoài dự liệu của hắn, chủ của tướng phủ là Phượng
Triêu Hoa. Mà theo như lời quản gia nói, mức độ kính trọng của ông ta
dành cho Phượng Triêu Hoa, thậm chí còn hơn cả Phượng Liêm.
Khóe
miệng nhẹ nhếch lên, Trần Minh Hiên chợt sinh ra hứng thú đối với Phượng Triêu Hoa, rất muốn biết một chút, hiền hoà và uy nghiêm cùng tồn tại
trên người một cô gái như vậy rốt cuộc có sự hấp dẫn như thế nào.
“Thật nực cười! Phượng Liêm, ông có bản lãnh thì đừng làm rùa đen rút đầu!” Trần Thái phó nổi đóa.
Trần Minh Hiên bất đắc dĩ mà lắc đầu, mỗi lần đối mặt với Phượng Liêm thì lão nhân gia sẽ luôn quên hết phong thái diễn đạt.
“Nhị tiểu thư nói, lão gia ra ngoài có việc, không thể tiếp đãi chư vị khách quý, mời ba vị về cho.” Lão quản gia lặp lại như vậy.
“Ông ta không có ở đây cũng không sao, bảo Phượng Vũ Tuyết ra đây là được.” Trần Thanh Phi nói.
“Đại tiểu thư thân thể khó chịu, không tiện gặp khách.”
“Phiền ngài thông báo với thái tử phi nương nương một tiếng, Trần Thái phó
mang theo hai nhi tử đến thăm hỏi.” Sau khi Trần Minh Hiên ngăn cản
huynh trưởng bất kính, kịp thời lên tiếng.
Nghe vậy, vào thời
khắc đó, sát khí đã chuẩn bị vì bảo vệ tôn nghiêm tướng phủ trên người
lão quản gia liền giảm hẳn nói: “Lúc này không phải là lúc nhị tiểu thư
tiếp khách.”
“Khi nào mới thích hợp?”
“Là thời điểm nhị tiểu thư cho là thích hợp.” Lão quản gia đối đáp trôi chảy.
Khóe miệng Trần Minh Hiên khẽ run, quản gia của tướng phủ đã khó đối phó thế này, đừng nói gì đến hai vị đại thần trong phủ.
“Hôm nay ta sẽ chờ ở chỗ này, để xem Phượng Liêm có thể trốn được đến lúc nào.” Trần Thái phó hung hãn kéo dài câu nói.
“Nhị tiểu thư có nói, chư vị muốn chờ bao lâu cũng được. Xưa nay tướng phủ
chưa bao giờ đuổi khách. Nếu có đuổi, lần sau tể tướng mời, chắc chắn
phải dùng kiệu tám người khiêng, khua chiêng gõ trống tự mình đi đón, để bù đắp cho sự chậm trễ ngày đó.”
Lời này tuy nói không rõ ràng, nhưng vẫn không đến mức khiến người ta nghe không hiểu.
Trần Minh Hiên cười nói, “Kiệu tám người khiêng và lễ vật đều ở ngoài cửa,
chỉ cần đại tẩu nguyện ý lên kiệu, mức độ náo nhiệt tuyệt đối không thua kém ngày đó gả đi.”
Trần Thanh Phi tức giận cúi đầu, hận không thể đạp cửa đi ra, thật mất thể diện!
Mặt Trần Thái phó vẫn không có gì thay đổi, ông biết làm thế sẽ mất sạch thể diện của phủ Thái phó, nhưng không thế tránh được.
“Vậy cũng được. Ba vị trước hết chờ đã. Chờ sau khi lão gia hồi phủ sẽ
thương lượng chi tiết vấn đề.” Bỏ lại lời đó xong lão quản gia xoay
người muốn đi.
“Đợi chút.” Trần Minh Hiên khách khí hỏi, “Tướng phủ có ghế ngồi nào không dùng tới không?”
Ngụ ý là, dù có đợi, cũng phải cho ghế ngồi chứ.
Hàng lông mày đậm sì của lão quản gia nhếch lên, bỏ lại hai chữ khô khan “Không có.” Sau đó bỏ đi.
Trần Thanh Phi há miệng thật to, “Ông ta....Bọn họ thật ức hiếp người mà!”
Không chuẩn bị nước trà còn chưa tính, thậm chí ngay cả một cái ghế cũng không cho bọn họ!
“Đứng cũng tốt, đứng có thể kéo dài tuổi thọ!” Trần Minh Hiên nói rất chậm rãi, phong thái như chuyện chẳng có gì lớn.
Trần Thái phó thì có vẻ suy tư, đang tự hỏi lần sau làm thế nào để gỡ hòa lại một ván.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT