Hôm sau, tiếng kêu gào lanh lảnh phá tan sự yên tĩnh tại Lạc Phượng các....

“Nhị tiểu thư, không xong rồi, lão gia bị kéo đi Vân Nghê lâu rồi!”

Phượng Triêu Hoa dừng lại tay đang tính hạ bút, giương mắt hỏi, “Bị ai kéo đi?”

“Lại Bộ Thị Lang.”

Phượng Triêu Hoa nhíu mày lẩm nhẩm ‘Trần Minh Hiên?’: “Sao cha lại đi cùng hắn?”

“Người tới đưa tin nói, hôm nay sau khi lâm triều xuống, Trần đại nhân liền ngỏ lời mời lão gia đến Vân Nghê lâu đàm sự, lão gia chẵng những không từ chối, ngược lại còn bảo muốn mời khách.” Gã sai vặt bẩm báo chi tiết.

Hôm qua thái tử viếng thăm, hôm nay cha lại phá kỷ lục cả đời không bước chân vào thanh lâu của mình, đồng thời bao Minh Nguyệt cả ngày…Mà Trần Minh Hiên….Xưa nay luôn kề cận bên cạnh thái tử…. Chẳng lẽ….

Nghĩ đến đây, chân mày Phượng Triêu Hoa càng nhíu chặt, để bút xuống lạnh nhạt nói, “Biết rồi, lui xuống đi.”

“Nhưng mà….” Gã sai vặt muốn nói lại thôi.

“Còn chuyện gì?”

“Lão gia ra giá năm ngàn lượng bạc mua cả ngày của Minh Nguyệt cô nương, cho nên….”

Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa vểnh môi, bất đắc dĩ cười thở dài nói: “Ta sẽ xử lý, ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng…” Gã sai vặt nhanh nhẹn rời đi.

***

Tại Vân Nghê lâu, quang cảnh vô cùng bừa bãi, xa hoa truỵ lạc.

Trong phòng chữ Thiên thứ nhất, Phượng Liêm và Trần Minh Hiên ngồi đối diện nhau, còn Minh Nguyệt thì ngồi giữa hai người.

“Minh Nguyệt cảm tạ ân đức của Thừa tướng đại nhân, cũng nguyện ý khảy đàn giúp vui cho hai vị đại nhân, nhưng lời của hai vị đại nhân, Minh Nguyệt nghe không hiểu.” Minh Nguyệt lễ phép nói.

Phượng Liêm giơ tay lên vuốt chòm râu theo thói quen, lại phát hiện dưới cằm mình vốn chẳng được mấy cọng râu, không khỏi lúng túng thả tay xuống nói: “Cô không tin ta?” Cũng tại hôm qua giả dạng làm cao nhân đắc đạo, khi đó vuốt râu vuốt đến quen tay, nhất thời quên mất chòm râu giả kia đã không còn nữa.

Minh Nguyệt cúi đầu nói: “Minh Nguyệt không có ý đó.”

“Trần Đức Thiên là vị quan tốt, chuyện của ông ấy ta cũng có biết đôi chút, thật lòng rất muốn thay ông ấy đòi lại công đạo, nhưng ngặt nổi không có chứng cớ. Chẳng lẽ cô không muốn vì lệnh tôn đòi lại công đạo hay sao?”

“Minh Nguyệt cũng mong có thể giúp ngài, giúp cả người kia…. Nhưng có lòng mà không đủ sức.” Minh Nguyệt bình tĩnh đối đáp.

Phượng Liêm bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Minh Hiên, nha đầu này phòng bị quá nặng.

Trần Minh Hiên khẽ gật đầu, nhìn Minh Nguyệt nói: “Đêm đó trên thuyền gặp phải thích khách, những người đó tới để ám sát cô đấy.”

“Trước giờ Minh Nguyệt chưa từng kết thù kết oán với ai.”

“Trần Đức Thiên cũng chưa hề kết thù kết oán với ai. Nhưng ông ta vẫn bị ám sát đấy thôi. Cũng không có đạo lý ta không phạm người thì người sẽ không phạm ta. Chẳng lẽ cô muốn đi theo con đường của cha mình hay sao? Ta tin rằng, lệnh tôn nhất định không hề muốn nhìn thấy kẻ xấu cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Nghe vậy, người Minh Nguyệt hơi run lên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bình thường nói: “Minh Nguyệt thật sự không biết.”

“Đêm đó, bằng hữu của ta suýt nữa đã chết trong tay những kẻ đó.” Trần Minh Hiên nói.

“Cái gì?” Chẳng phải Thất công tử nói dựa vào thân thủ của Long công tử đối phó với mấy tên thích khách ấy dễ như trở bàn tay sao?

“Y say sóng.” Nếu không phải say sóng, e rằng chẳng có mấy ai có thể gây tổn thương cho hắn.

“Say sóng?” Minh Nguyệt cả kinh nói, “Say sóng vậy tại sao y còn muốn đi du hồ?”

“Cô nương thật sự không biết sao?” Trần Minh Hiên hỏi ngược lại với vẻ mập mờ.

Minh Nguyệt là người thông minh sáng suốt, há có thể không hiểu ý tứ của hắn, vì vậy có chút ngượng ngùng cúi đầu nói: “Minh Nguyệt chỉ là nữ tử thanh lâu.”

“Vị bằng hữu kia của ta ít ngày nữa sẽ rời Kinh, y chỉ hy vọng trước khi mình đi nhờ cô nương làm chút chuyện. Nếu như không phải nhận sự nhờ cậy của y, ta đã không xin Thừa tướng đại nhân tới hỗ trợ.” Trần Minh Hiên tỉnh bơ nói mà mặt không đỏ tim không loạn.

Minh Nguyệt mím mím môi, mấy lần muốn nói lại thôi, một hồi lâu nói: “Minh Nguyệt tạm thời không thể giúp gì được cho Long công tử.”

Nghe vậy, mặt Trần Minh Hiên lộ vẻ bất lực, nữ tử này thật sự rất khó tin tưởng người khác.

Trong phòng nhất thời rơi vào trạng thái yên lặng.

Một lúc sau, Phượng Liêm thốt ra lời thật kinh người, “Cô mau theo ta về phủ.” Đón về phủ rồi từ từ tra tấn, ông không tin cô ả không ngoan ngoãn nghe lời.

Minh Nguyệt kinh ngạc, đang định mở miệng, nhưng có người đã lên tiếng trước....

“Các vị thật nhiệt tình.” Phượng Triêu Hoa một thân nam trang đẩy cửa ra bình tĩnh đi tới, như thể nàng không phải là người không mời mà tới, trên mặt một chút áy náy cũng không có.

“Thất thiếu!” Minh Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng mừng rỡ nghênh đón, nàng tưởng rằng y sẽ không tới Vân Nghê lâu nữa.

Thấy Phượng Triêu Hoa lộ diện, Phượng Liêm lập tức từ Sơn Đại Vương liền biến thành Tiểu Hầu Tử. Hết cách thôi, ông chỉ sợ duy nhất chính là đứa con gái này, nó nói một, ông sẽ không nói hai.

Phượng Triêu Hoa hướng Minh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó tự mình ngồi xuống đối diện với chỗ nàng ta.

“Phượng huynh.” Trần Minh Hiên lên tiếng chào hỏi.

“Trần huynh.” Phượng Triêu Hoa khách khí nói, “Đã lâu không gặp.”

Nghe vậy, khóe miệng Trần Minh Hiên hơi giật giật, không ngờ hắn lại có thể thản nhiên nói ra bốn chữ ‘đã lâu không gặp’ như thế! Mặc dù trong lòng vô cùng khinh bỉ đối với hành động một mình bỏ chạy ngày hôm trước, nhưng Trần Minh Hiên vẫn rất lễ phép trả lời, “Nhờ phúc của Phượng huynh.”

“Long huynh không tới cùng huynh sao?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

“Không có. Y không khỏe nên ở lại phủ nghỉ ngơi.”

Phượng Triêu Hoa nhíu mày, muốn hỏi rồi lại kiềm xuống, lái sang chuyện khác: “Thừa tướng đại nhân muốn đón Minh Nguyệt về phủ?” Ánh mắt rõ ràng chỉ thoáng nhìn sang Phượng Liêm, nhưng mang theo chút cảnh cáo khó nhận ra.

Người ngoài nhìn vào tất nhiên sẽ cho rằng đây bất quá chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Phượng Liêm hoàn toàn có thể nghe ra điểm khác biệt trong đó, trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, sắc mặt ra vẻ nghiêm trọng nhìn mấy chung trà trên bàn để lảng tránh đối mặt với Phượng Triêu Hoa nói: “Sự tình trọng đại. Ta nhất định phải đưa cô ta về.”

“Ta không đi.” Minh Nguyệt nhìn Phượng Triêu Hoa với vẻ mặt khẩn cầu.

“Việc này quan hệ trọng đại, xin Thất công tử giúp đỡ.” Trần Minh Hiên nói.

Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói, “Minh Nguyệt bán nghệ không bán thân, đại nhân có thể bảo đảm đến chừng đó vẫn ‘châu về hợp phố’* không?” Cha biết rõ nàng không đồng ý những vẫn cương quyết tới cùng, xem ra, ông thật sự muốn xen vào chuyện ở Nam Lăng. (*Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)

Nghe vậy, Phượng Liêm lập tức vui mừng nhướng mày, gật đầu nói, “Chắc chắn rồi.”

“Thất thiếu!” Minh Nguyệt không dám tin nhìn Phượng Triêu Hoa liên tục lắc đầu.

“Thừa tướng đại nhân là vị quan tốt, ông sẽ không làm khó cô.” Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói.

“Nhưng mà….”

“Hai vị có thể ra ngoài trước không?” Phượng Triêu Hoa nói.

Nghe vậy, Phượng Liêm cùng Trần Minh Hiên liền vội vàng đứng lên rời đi. Hai người vừa bước tới ngưỡng cửa thì Phượng Triêu Hoa lại nói: “Thừa tướng đại nhân muốn giữ Minh Nguyệt bao lâu?”

“Nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày.” Phượng Liêm nói.

“Vậy thì bốn ngày đi. Ở Vân Nghê lâu một ngày năm ngàn lượng, ra khỏi Vân nghê lâu thì một ngày một vạn lượng. Tính luôn năm ngàn hôm nay, vậy tổng cộng là bốn mươi lăm ngàn lượng bạc. Mời Thừa tướng đại nhân vui lòng đến quầy thanh toán ngay trong ngày hôm nay.”

“Cái….Cái gì?” Phượng Liêm quay đầu lại, dùng ánh mắt chan chứa đầy tình thương của người cha nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa, con gái à, con sẽ không bắt cha đây trả bạc thật chứ? Con thừa biết, cha đây nghèo đến mức chỉ có hai bàn hai trắng, ở đâu ra nhiều bạc như thế chứ?

“Nếu Thừa tướng không có, vậy để Trần công tử thay mặt trả đi.” Không cho Trần Minh Hiên có cơ hội từ chối, Phượng Triêu Hoa cao giọng nói, “Nhị Cẩu Tử, bảo Vân nương ghi lại khoản nợ này vào trương mục của Trần nhị công tử.”

“Vâng….” Nhị Cẩu Tử hỏa tốc chạy về phía quầy.

Trần Minh Hiên sững sờ một hồi lâu mới phản ứng được, tới thanh lâu chơi một chuyến mà cả mấy vạn lượng bạc cũng không có?

Thấy thế, Phượng Liêm cúi đầu che giấu đáy mắt cười trộm, lôi kéo Trần Minh Hiên đi ra ngoài, nghĩ một đằng nói một nẻo nói, “Thật ngại quá, hôm nay đã quên mang theo bạc, để Trần công tử tốn kém rồi.”

Trần Minh Hiên như mất đi cảm giác, mặc dù hắn không phải người keo kiệt gì, nhưng mà, chẳng hiểu tại sao, cứ có cảm giác như bị người ta tính kế vậy....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play