Ba ngày sau, khi Long Liễm Thần tỉnh lại Phượng Triêu Hoa đã tiều tụy không còn ra hình người rồi.

“Bạc của chúng ta tiêu hết rồi sao?” Đây là câu đầu tiên Long Liễm Thần nói sau khi tỉnh lại.

Phượng Triêu Hoa đang như đi vào cõi thần tiên bỗng hoàn hồn, vui mừng, “Rốt cuộc chàng cũng tỉnh rồi!” Hôn mê ba ngày ba đêm, đây chính là “thương nhẹ” mà Phong lão đầu nói. Cũng may ông ta nói thật một nửa - không chết được.

Long Liễm Thần muốn ngồi dậy, lại thấy lưng đau đớn, không khỏi nhíu mày.

“Nằm yên nào, vết thương của chàng vừa mới khép lại.” Phượng Triêu Hoa nói.

Long Liễm Thần lúc này mới nhớ tới hắn bị thương, hình như, là bị Long Khải Huy đâm.

“Hắn còn sống không?” Nhắc tới Long Khải Huy, tâm tình Long Liễm Thần rất mâu thuẫn.

“Đứt cánh tay phải, nhảy xuống vách đá.” Phượng Triêu Hoa lạnh lẽo nói.

Long Liễm Thần cười nhạt, nói: “Đừng nóng giận, đều là chuyện quá khứ.”

Phượng Triêu Hoa mím môi, không nói gì tiếp.

Long Liễm Thần than nhẹ một tiếng, nói, “Trương Viễn đâu.”

“Hoàng thượng.” Trương Viễn đã chờ lâu ngoài cửa lập tức đi vào.

“Lấy chút đồ ăn đến.” Long Liễm Thần đau lòng nắm tay Phượng Triêu Hoa, trêu ghẹo, “Sao nàng giống như dân chạy nạn mấy trăm năm không ăn cái gì vậy, gầy chỉ còn xương rồi.”

“Phượng tiểu thư ba ngày ba đêm một tấc cũng không rời trông ngài”

“Trương Viễn.” Phượng Triêu Hoa nói, “Đi lấy chút đồ ăn đi, nhẹ một chút.”

“Vâng.” Trương Viễn không vui, lần đầu muốn làm người tốt, sao lại không được chào đón vậy?

“Làm khổ nàng rồi.” Thật ra không cần Trương Viễn nói hắn cũng biết tại sao nàng tiều tụy như vậy. Cố ý nói giỡn chỉ vì có những lời không cần phải nói trong lòng cũng đã tự hiểu rõ.

Phượng Triêu Hoa lắc đầu, nhẹ nhàng bâng quơ, “Không sao.” Bởi vì ngày cực khổ nhất đã qua. Hắn dùng sinh mạng chứng minh cam kết ngày ấy, mà nàng cũng dùng phần đời còn lại ở bên cạnh hắn.

Mấy ngày sau, hoa viên trong phủ phò mã.

Nghe xong tự thuật của Phượng Triêu Hoa về núi Vũ Thục, Phượng Ca Dao vội vàng hỏi, “Sau đó thì sao? Chú đâu? Những quan viên kia tìm lại được chưa?”

Bởi vì Phượng Triêu Hoa cố ý không nói thân phận của Long Liễm Thần khi kể lại, cho nên Phượng Ca Dao cũng không biết ‘chú’ kia chính là cha ruột, vẫn cho rằng cha mình là người trong bức họa Tô Tứ vẽ - Trần Minh Hiên.

Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, nói, “Quan viên đã tìm được. Chú cũng về nhà rồi.”

“Về nhà? Không phải mẹ nói chú lấy bốn biển là nhà sao?” Phượng Ca Dao ngạc nhiên nói.

“Lúc hắn lưu lạc giang hồ thì bốn biển là nhà, đã chán ghét cuộc sống giang hồ dĩ nhiên là phải về nhà.” Phượng Triêu Hoa giải thích.

“Vậy à?” Phượng Ca Dao chớp mắt mấy cái, chợt nghĩ đến một vấn đề, “Tại sao hai người biết bên ngoài hang đá có đại quân Triều Đình?”

“Bởi vì khi huyện nha bị bao vây, Trương Viễn cũng đã trở lại huyện nha rồi, chỉ là vẫn nấp trong bóng tối mà thôi. Cho nên chúng ta biết, chờ chúng ta đi theo người xấu tới núi Vũ Thục, hắn nhất định sẽ mang theo quân đội đi cứu chúng ta.” Nếu không phải đã sớm biết Trương Viễn ở trong bóng tối, bọn họ sao lại mạo hiểm vào hang hổ.

Thì ra là vậy. Phượng Ca Dao bừng tỉnh hiểu ra, thầm nói, “Trương Viễn đó còn sống không.”

“Dĩ nhiên còn sống.”

“Con gặp được không?”

Phượng Triêu Hoa kỳ quái nhíu mày, nói, “Sao con lại muốn gặp hắn?” Dù tò mò cũng nên tò mò cha ruột chứ?

Phượng Ca Dao nói thật, “Con muốn cảm ơn chú ý. Nếu không nhờ chú mang binh đi tiêu diệt kẻ địch phía ngoài thì mẹ sẽ mất mạng rồi.

Nghe vậy, đáy lòng Phượng Triêu Hoa có một dòng nước ấm chảy qua, đáy mắt chứa lệ nóng, “Không cần, mẹ đã cảm ơn rồi, dùm luôn cả phần con.”

“Thật ạ?”

“Thật.”

Chợt cách đó không xa truyền đến một tiếng động mạnh cực kỳ bất ổn. . .

“Phượng thất. . .Phượng thất, tỷ đến mà không nói một tiếng là sao?” Long Hiểu Vân chạy như bay về phía Phượng Triêu Hoa, giữa đường lại bị người ta chặn lại.

“Xương côt vừa mới khôi phục, đừng chạy nhanh như vậy.” Trần Minh Hiên đỡ Long Hiểu Vân, đau lòng nói.

Lúc này, Phượng Ca Dao từ trong lòng Phượng Triêu Hoa nhảy xuống, trừng bọn họ một cái, nói, “Mẹ, chúng ta đi!”

Phượng Triêu Hoa không hiểu, “Tại sao? Con không thích bọn họ?”

“Dĩ nhiên không thích!” Phượng Ca Dao lườm Trần Minh Hiên một cái, nói: “Con không cần cha, mẹ, chúng ta đi, chúng ta trở về núi Tiểu Hàn đi.”

“Sao vậy?” Phượng Triêu Hoa nhìn về phía Trần Minh Hiên, nàng có thể cảm nhận được địch ý của Ny Ny đối với hắn .

Trần Minh Hiên cười khổ, “Cái này cô phải hỏi Hiểu Vân.” Nhưng hắn vô cùng vô tội!

Phượng Triêu Hoa chau mày, nhìn về phía Long Hiểu Vân.

“Cái này. . . . Ha ha. . . ”Long Hiểu Vân gãi gãi trán, nói “Thật ra thì. . . Là đùa thôi. Ca Dao cho rằng Minh Hiên là phụ thân cô bé, cho nên. . . .Cho nên muội liền tức thời đóng vai mẹ cả . . .”

Mặt Phượng Triêu Hoa đầy vạch đen, “Kinh thành này quả nhiên nhàm chán.”

“Đúng vậy!” Long Hiểu Vân nặng nề gật đầu, “Phượng thất, tỷ không biết đâu, muội sắp chán muốn chết luôn.”

“Mẹ!” Phượng Ca Dao lôi kéo Phượng Triêu Hoa ngồi xuống, nói, “Đùng nói chuyện với nàng ta, nàng ta hại mẹ khổ nhiều năm như vậy, con ghét nàng ta. Còn có hắn, đàn ông bạc tình vô nghĩa!”

“Ny Ny!” Phượng Triêu Hoa dở khóc dở cười, “Ai dạy con?”

Phượng Ca Dao chu môi, nói, “Tứ bá phụ nói hết cho con biết, hắn là kẻ bạc tình vô nghĩa, khó trách những năm qua mẹ lừa con. Mẹ, chúng ta về đi được không? Con sẽ không bao giờ trốn nhà ra đi nữa. Chúng ta trở về núi Tiểu Hàn, nơi đó còn có ông ngoại, dì Bình và dì Phong.”

Phượng Triêu Hoa vỗ nhẹ đầu cô bé, nói: “Cha còn chưa gặp, sau khi trở về biết ăn nói với bọn họ thế nào?”

Phượng Ca Dao nghi ngờ nhìn về phía mình mẫu thân, “Con gặp rồi mà, hơn nữa còn rất thất vọng.” Nói xong, lại trợn mắt nhìn Trần Minh Hiên một cái.

“Nếu đối với hắn thất vọng, vậy không ngại đổi một phụ thân khác nhé.”

Phượng Ca Dao nghe tiếng nhìn lại, mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi về phía mình. Mắt chợt sáng lên, quay đầu lại nhìn về phía Phượng Triêu Hoa.

Phượng Triêu Hoa mỉm cười khẽ gật đầu với cô bé.

Phượng Ca Dao hét to “Phụ thân!” rồi hạy như bay.

Long Liễm Thần một tay ôm cô bé nâng lên quá đỉnh đầu, cười nói, “Thất vọng sao?”

Phượng Ca Dao lắc đầu liên tục, nói, “Biết ngay là đồ giả mà. Con đã nói rồi, con xinh đẹp như vậy, tại sao có thể có cha xấu như vậy.”

“Xấu . . .” Trần Minh Hiên bị đả kích. Mặc dù hắn quả thực không kịp ai kia, nhưng cũng là mỹ nam số một số hai Kinh Thành, sao trong mắt con nhóc này lại biến thành xấu xí?

Long Liễm Thần cười ha ha, “Thật không hổ là con gái Long Liễm Thần ta!”

Phượng Ca Dao cũng vui vẻ cười to, “Mẹ, cha chính là chú đỡ một đao cho mẹ, có đúng không?”

Phượng Triêu Hoa mỉm cười gật đầu, “Trừ hắn ra, còn ai sẽ nguyện ý làm vậy.”

Mặt Phượng Ca Dao chợt sưng lên, đôi tay nắm mặt Long Liễm Thần, nói: “Tại sao cha không lên núi Tiểu Hàn tìm mẹ con con?”

Long Liễm Thần ngẩn ra, sau đó vô tội nói, “Mẹ con con cũng đâu có tới tìm cha?

Trả lời kiểu gì vậy? Mặc dù rất không hài lòng nhưng Phượng Ca Dao cũng không tìm ra cách phản bác , đành phải thôi.

Phượng Triêu Hoa ôm lấy Phượng Ca Dao, nói “Cha con bị thương còn chưa khỏi hẳn.”

“Đau lắm ạ” , Phượng Ca Dao quan tâm hỏi.

Long Liễm Thần lắc đầu, mặt hạnh phúc, “Không đau.”

“Tiểu nha đầu, phân biệt đối xử quá thể. Trước kia đều mặt sưng mày sỉa với ta.” Trần Minh Hiên kêu oan.

Phượng Ca Dao bĩu môi, nói: “Ai bảo chú xấu vậy, không giống cháu chút nào.”

“Ha ha ha ha.. . .” , Long Liễm Thần cười to, ôm Phượng Triêu Hoa vào trong ngực, nhỏ giọng nói, “Con gái chúng ta thật đáng yêu, giống nàng.”

“Ta có xảo quyệt như vậy sao?” Phượng Triêu Hoa không tán thành.

“Mẹ, con vẫn còn ở đây đấy.” Phượng Ca Dao bất mãn nhìn mẫu thân mình, nói xấu cũng nên nói sau lưng thôi, ai lại nói ngay trước mặt, quá không nể tình.

Phượng Triêu Hoa buồn cười sờ sờ đầu cô bé, nói: “Xảo quyệt mới không bị bắt nạt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play