Phượng Triêu Hoa lắc lắc đầu nói: “Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi. Mong rằng bi kịch đừng bao giờ tái diễn nữa.”
Trần Minh Hiên khẽ gật đầu, cười nhấc quân đen chuyển về phía mình, đem quân trắng đặt trước mặt Phượng Triêu Hoa rồi ngước mắt nhìn nàng.
Phượng Triêu Hoa cũng thầm hiểu nên không có từ chối, cười cười, nhấc tay nâng lên rồi đặt xuống không chút nghĩ ngợi.
“Đó là cửa chết!” Trần Minh Hiên hết sức kinh ngạc đối với hành động tự chặt đi đường sống của nàng.
Phượng Triêu Hoa chỉ giương mắt cười không đáp.
Thấy thế, Trần Minh Hiên chỉ ngỡ ngàng trong chốc lát, sau đó chuyên tâm đánh cờ.
Mỗi quân cờ của Phượng Triêu Hoa đặt xuống vô cùng dứt khoát quả quyết,
thỉnh thoảng còn giương mắt nhìn chung quanh, dường như nàng vốn cũng
chẳng có tâm trí để đánh cờ, thái độ thờ ơ không chút để ý đó so với
dáng vẻ tập trung tinh thần của Trần Minh Hiên tạo nên sự chênh lệch rõ
rệt.
. . . . .
Sau một canh giờ trôi qua, Trần Minh Hiên đã thua trận.
“Thật hổ thẹn.” Xoa xoa mồ hôi trên trán, Trần Minh Hiên nói lời thật từ đáy lòng.
“Kỳ nghệ của Trần đại nhân rất tốt.”
Trần Minh Hiên lắc lắc đầu nói: “Vi thần đã chiếu theo bố cục thế cờ của
thái tử thế nhưng vẫn thất bại thảm hại. Nếu ván cờ vi thần đang giữ
không phải của thái tử, e rằng cũng không chống đỡ được nửa canh giờ.”
Đã sớm đoán biết tài đánh cờ của nàng rất cao siêu, chỉ không ngờ trình
độ lại cao đến đáng sợ như vậy. Không phải chưa từng thua bao giờ, nhưng đây là lần đầu tiên thua triệt để không còn đường để đi như thế này.
Nếu đem so với dáng vẻ ung dung trầm tĩnh của nàng thì toàn bộ quân đen
tan rã thảm hại kia thật bơ phờ yếu ớt.
Trần Minh Hiên nhếch môi cười nhẹ đưa tay gom lại quân cờ....
“Khoan thu đã.” Phượng Triêu Hoa cản lại nói, “Quân đen vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng.”
Trần Minh Hiên nhướng mày không hiểu ý nàng.
Phượng Triêu Hoa cười cười nói: “Ban đầu quân trắng đã nằm trong tình thế thất bại không thể nghi ngờ.”
Nghe vậy, Trần Minh Hiên bừng tỉnh, cả kinh nói, “Tìm đường sống trong cõi chết!” Khó trách khi nãy nàng lại ngán lại cửa chết.
Phượng Triêu Hoa gật đầu, cầm lên một quân đen phong tỏa một quân cờ nằm ở vị
trí trung tâm, ngước mắt nhẹ giọng nói, “Muốn thử một chút không?”
Đương nhiên là muốn! Hiếm khi gặp được đối thủ, sao có thể lùi bước dễ dàng
vậy được. Nhìn quân đen trong phút chốc sống lại, Trần Minh Hiên trầm tư một lát cau mày nói, “Người thật sự tin rằng quân đen có thể chuyển bại thành thắng?”
“Cứ thử xem.” Nói xong, Phượng Triêu Hoa chuyển bàn cờ, để quân đen đang nằm trong tình thế xấu về cho bản thân.
“Tại sao chắc chắn như vậy?”
Đặt xuống một quân, Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói, “Thói quen.”
Thói quen? Trần Minh Hiên kinh ngạc, đây là lý do gì chứ?
Phượng Triêu Hoa cười cười, nói: “Thường ngày đã quen với việc tự mình đánh cờ với mình. Tự đánh cờ với chính mình, có thể ngươi sẽ luôn bị thua, cũng có thể sẽ luôn được thắng. Thắng bại ra sao, còn phải xem cái nhìn của
ngươi về trò chơi này như thế nào.” Dứt lời tiếp tục đặt thêm một quân
nữa xuống: “Đến lượt ngươi.”
Trần Minh Hiên giật mình rũ mắt nhìn xuống bàn cờ, hình như, quân đen đã hơi chiếm thượng phong rồi.
Trần Minh Hiên Thở dài ão não, đem quân cờ trong tay thả lại về lọ sứ Thanh
Hoa nói: “Cô không cảm thấy thế này rất nhàm chán hay sao?” Không tới ba chiêu đã từ ưu thế tuyệt đối biến thành tình thế tương đối xấu, điều
này khiến hắn vô cùng xấu hổ.
Phượng Triêu Hoa nhướng mày, nhè
nhẹ lắc đầu. Ngược lại, nàng cảm thấy rất thú vị. Đã lâu rồi không có
gặp phải đối thủ nào có thể làm cho nàng chơi vui vẻ thế này.
“Ở
trước mặt cô, ta giống như một kẻ mới đi học.” Trần Minh Hiên vô cùng
thất bại thừa nhận sự chênh lệch quá lớn giữa hắn và nàng, tựa như mây
với bùn.
“Ngươi quá nghiêm túc rồi.” Phượng Triêu Hoa nói: “Đánh
cờ chỉ là một loại tiêu khiển, quan trọng không phải thắng thua, mà là
thể nghiệm cái cảm giác tùy theo ý thích của mình. Kỳ như nhân sinh,
ngươi càng so đo thắng thua với nó thì càng không được như ý.”
Ngẫm nghĩ một chút, Trần Minh Hiên thong thả nói, “Đánh cờ luôn sẽ có thắng thua.”
“Đó là chuyện sau khi kết thúc đối địch. Trước khi chưa phân thắng bại,
quân cờ nó không nên nằm trong phạm vi suy tính của con người.” Dừng một chút, Phượng Triêu Hoa cười nói, “Tương tự, con người rồi sẽ chết,
nhưng ngươi không cần thiết bởi vì lo lắng chết sống nay mai mà lãng phí thời gian tươi đẹp của ngày hôm nay.”
Trần Minh Hiên nhíu mày nói: “Suy nghĩ của cô thật cổ quái.”
“Quen rồi, cũng chẳng có gì cổ quái.”
“Nhưng rất sâu sắc.” Trần Minh Hiên nói: “Những đạo lý này, sợ rằng qua mười năm nữa ta cũng khó có thể tự thông.”
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa cười nhẹ ra tiếng, nói: “Ý của ngươi là, suy nghĩ của ta già hơn ngươi ít nhất mười tuổi?”
“Ta già hơn cô.” Trần Minh Hiên cải chính nói.
“Ngươi có thể đổi kiểu phương thức khác để biểu đạt sự thật này.”
Trần Minh Hiên hơi sững sờ, ngay sau đó cười to nói: “Hóa ra cô cũng có thứ muốn so đo.”
“Cô gái ai cũng sẽ so đo vấn đề này.” Tuy rằng nàng mặc nam trang nhiều hơn nữ trang, nhưng đó cũng không thể thay thế được tư tưởng bị che mờ
chung chung của những cô gái kia ở trong lòng nàng.
Thật sự, là
con gái, không ai thích mình bị người khác dùng chữ già để miêu tả. Trần Minh Hiên đang muốn sửa lại lời khác tôn trọng nàng hơn thì Vương công
công tới truyền lời ....
“Trần đại nhân, thái tử gia ở thư phòng chờ ngài.”
“Thừa tướng đi rồi à?” Trần Minh Hiên hỏi.
“Dạ, đã đi rồi. thái tử gia có chuyện quan trọng thương lượng với ngài, mời người nhanh đi.”
Trần Minh Hiên gật đầu một cái, biểu hiện có vẻ hơi khó xử.
Phượng Triêu Hoa nói: “Nếu thái tử phải bận rộn với chính sự, hôm nay Bổn cung về trước, ngày khác sẽ đến thỉnh an thái tử.”
Nghe được hai chữ ‘Bổn cung’, Trần Minh Hiên sực nhớ tới cuộc nói chuyện nãy giờ, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Nàng ấy thật sự quá bình dị gần
gũi, chính vì thế mới khiến cho hắn quên mất thân phận cao thấp giữa họ, nói tới nói lui ta ta cô cô mà không ngượng miệng chút nào.
Phượng Triêu Hoa hiểu ý cười cười nói: “Tính ra, chúng ta vẫn là người thân quen.”
Trần Minh Hiên nghe thế lập tức hiểu được dụng ý của nàng, cảm kích nhìn
nàng nói: “Dù là vậy nhưng cũng không thể coi nhẹ lễ nghi, ban nãy là do vi thần mạo muội.”
Phượng Triêu Hoa cười nhẹ không nói thêm gì nữa, hướng Vương công công gật nhẹ đầu rồi sải bước đi.
Thấy Phượng Triêu Hoa đã đi xa, Trần Minh Hiên cúi nhìn bàn cờ một hồi lâu,
nhướng người gom lại hết mấy quân cờ, rất nhanh ván cờ lại lần nữa trở
về tình thế quân đen thua trận.
“Mang đến thư phòng thái tử, đừng để lệch vị trí ván cờ.” Nói xong, Trần Minh Hiên bước đi về hướng thư
phòng thái tử với tâm tình rất tốt. Vương công công đi theo ở phía sau
với vẻ mặt khó hiểu.
***
Phượng Triêu Hoa chầm chậm bước
đi trên con đường mòn ven rừng, ánh mắt lơ đãng bất định, tâm tình có
chút phiền muộn, trong lòng mơ hồ có cảm giác mất mác, dáng vẻ thờ ơ đến vô cùng không bình thường.
“Tiểu thư, rẽ phải.” Lục Bình lên tiếng nhắc nhở.
Phượng Triêu Hoa giật mình, chán nản nhíu nhíu mày, chuyển sang con đường nhỏ bên phải.
“Tiểu thư, người có tâm sự à.”
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa hơi khựng lại nhưng không trả lời, sau đó tiếp tục bước đi.
Chủ tớ hai người cứ thế một trước một sau lẳng lặng tản bộ, bất tri bất giác, hai người đã trở lại cung Phi Phượng.
“Bữa tối đưa đến phòng ta. Sau đó treo thẻ không được quấy rầy.” Nói xong
câu đó, Phượng Triêu Hoa cảm thấy tâm tình lập tức dễ chịu hơn nhiều,
thoảng như có một vấn đề rối rắm luôn đeo đẳng nhưng chỉ trong nháy mắt
đã hóa thành hư không, không cần thiết phải tốn thêm tâm tư để suy tính
nữa. Loại cảm giác này, xưa nay vẫn luôn cuốn hút nàng.
***
Đổi ngược lại tại thư phòng của Long Liễm Thần.
Trần Minh Hiên vừa bước vào phòng thì nghe được một câu nói chấn động khiến lòng bước chân hắn phát run lên….
“Nam Lăng sắp…Rơi vào cảnh khắp nơi lầm than rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT