Long Liễm Thần vẫn điềm nhiên nói, “Nàng ta có thể nhận ra ngươi, chắc chắn có liên quan tới người đại ca tốt của ngươi.”
Được Long Liễm Thần nhắc nhở, lúc này Trần Minh Hiên mới chợt hiểu ra, ngay
sau đó thở dài thườn thượt, vẻ mặt tiếc rằng sắt không thể rèn thành
thép.
“Con không dạy là lỗi của cha. Bảo lệnh tôn quản tốt con
trai của mình. Nói thế nào đi nữa, Phượng Vũ Tuyết cũng là thiên kim
Phượng tướng phủ, muội muội là thái tử phi, nhục nhã trắng trợn như vậy, có phần quá mức rồi.” Long Liễm Thần xét theo sự việc mà nói.
Trần Minh Hiên thở dài một tiếng, nói: “Thái phó và Phượng tướng như nước
với lửa, con cái hai bên kết hợp vốn là một sai lầm.” Chỉ có thể tiếc
thương cho Phượng Vũ Tuyết, tuổi còn trẻ mà đã tiều tụy không ra dáng
người.
“Nàng ta không có hành động gì sao?” Hắn cho rằng Phượng Triêu Hoa sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.
Trần Minh Hiên nói: “Không biết. Nàng giống trống khua chiêng cướp Ngân nhi
đi, sau đó cũng không thấy có hành động nào nữa. Phượng tướng cũng không tới hưng sư vấn tội. Điều này khiến ta cảm thấy rất bất ngờ, sao họ có
thể nuốt trôi cục giận này đây? Ngay cả ta cũng cảm thấy việc làm của
đại ca thật quá đáng.”
Long Liễm Thần nhướng mày, xác thực cũng
có chút ngoài ý muốn. Lão hồ ly Phượng tướng kia không thể nào im hơi
lặng tiếng, trái lại Phượng Triêu Hoa thì vô cùng có khả năng trả thù
sau lưng.
“Nhưng đại ca ta cũng coi như bị trừng phạt rồi.” Trần Minh Hiên nói với vẻ yên tâm.
“Lời này có ý gì?”
“Huynh ấy hiện đang nằm liệt giường, có lẽ mười ngày nửa tháng vẫn chưa thể
xuống giường được.” Dừng một chút, Trần Minh Hiên lại nói, “Nghe nói là
bị người ta bức vào trong ngõ hẻm hành hung một trận.”
Long Liễm Thần bật cười, đây không phải là cách mà nàng trả thù đó chứ? Bạo lực thật.
Trần Minh Hiên đột nhiên nghĩ ra điều gì, thốt lên, “Có phải Phượng tướng phái người đánh không?”
Long Liễm Thần nhướng mày, lắc đầu nói: “Tuy rằng Phượng tướng già dặn xảo
quyệt nhưng làm việc luôn có nguyên tắc, sẽ không làm ra chuyện đó.” Chỉ là, có người sẽ không giống như thế.
Trần Minh Hiên gật đầu, xác thực không giống tác phong của Phượng tướng. Theo hắn biết, nếu gặp
phải tình huống này, thông thường Phượng tướng sẽ trực tiếp qua phủ hưng sư vấn tội, cùng cha khẩu chiến 800 hiệp, sau đó tan rã trong không
vui.
Gió đột nhiên thổi mạnh hơn.
Long Liễm Thần nhếch miệng cười lạnh, nói: “Bọn họ quả thật là chỗ nào cũng có.”
“Hẳn không phải nhắm vào chúng ta chứ?”
“Minh Nguyệt.” Long Liễm Thần thản nhiên nói.
“May mắn là chúng ta tìm được nàng ta trước một bước, nếu không, lại một
phen uổng công vô ích rồi.” Đối với chuyện này, hắn cảm thấy thật vui
sướng.
Lời Trần Minh Hiên vừa dứt, đáy thuyền cũng bắt đầu ùng ục sủi nước.
“Nguy rồi.” Trần Minh Hiên kêu to thất sách, hoàn toàn không ngờ tới bọn họ sẽ dùng chiêu này.
Long Liễm Thần nhíu chặt mày kiếm, “Lệnh cho thuyền phu lái thuyền đến chỗ
cạn. Cành nhanh càng tốt.” Dứt lời, bước nhanh tới mũi thuyền.
Khi Long Liễm Thần đi tới mũi thuyền, đang tự hỏi xuất hiện như thế nào mới không bị coi là đường đột, thì bất chợt nghe một câu....“Ta từng thề
với trời, cả đời không cưới.”
Cả đời không cưới? Thì ra, Phượng thất là người cũng có chuyện xưa.
Long Liễm Thần nhướng mày, vén rèm lên cười đùa nói, “Thanh niên như Phượng
huynh đây mà không cưới vợ, đúng là tổn thất lớn cho những cô gái trong
thiên hạ.”
Đối với sự xuất hiện bất ngờ của hắn, Phượng Triêu
Hoa cũng chẳng thấy ngoài ý muốn, giống như đã sớm biết hắn đang ở ngoài cửa, giương mắt tỉnh bơ liếc nhìn hắn, nói: “Cho dù Phượng mỗ có lấy vợ thì cũng chỉ cưới một người, không cưới, cũng chỉ có một người không
lấy chồng mà thôi. Con gái trong thiên hạ có tổn thất gì?”
Long Liễm Thần giật mình, không ngờ hắn lại nói tiếp lời này.
Phượng Triêu Hoa cong môi cười, chế nhạo nói, “Chẳng lẽ, Long huynh có thể
tiếp thu hết chí nguyện to lớn của cô gái trong thiên hạ?”
Nghe
vậy, Long Liễm Thần ngây ra chốc lát một lần nữa, sau đó cười nói, “Đây
quả thật là một chí nguyện to lớn.” Nghe có phần giống như tự nhạo báng
mình.
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, đột nhiên nhíu mày, rũ mắt xem xét, lạnh nhạt nói, “Trong Kinh Hồ có thủy quái sao?”
“Có người tác quái.” Long Liễm Thần nói.
“Là bọn chúng. Trốn lâu như thế vẫn bị bọn họ tìm được!” Minh Nguyệt bình tĩnh nói.
“Ai?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
Minh Nguyệt nhếch miệng, lạnh lùng nói, “Không biết. Ta từ Nam Lăng đến Kinh Thành, trên đường đi, gần như bọn họ không hề bỏ qua bất kỳ cơ hội nào
có thể xuống tay. Nếu không phải vận khí tốt, e rằng ta sớm đã trở thành vong hồn dưới kiếm bọn họ rồi.”
Chỉ sợ không đơn giản là vận
khí tốt như thế. Mặc dù biết không phải vậy, nhưng Phượng Triêu Hoa cũng không hỏi tới. Trực giác nói cho nàng biết, chuyện này tương đối rắc
rối. Mà đối với những rắc rối, châm ngôn xưa nay của nàng là tránh được
nên tránh. Lúc này, nên về nhà ngủ là hay nhất.
Nhìn sắc trời một chút, Phượng Triêu Hoa hỏi Long Liễm Thần, “Long huynh có thể ứng phó với những người này không?”
“Không thể.” Long Liễm Thần không chút do dự quyết định nói thật.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, đang định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng
thì thủy quái đã lên đến thuyền, mà nước trong thuyền đang mỗi lúc càng
nhiều.
Lúc này, từ thuyền với bờ còn một khoảng cách nhất định,
nhưng so với khinh công của Phượng Triêu Hoa mà nói, vốn không đáng kể
chút nào.
Mắt thấy Long Liễm Thần đã bắt đầu đánh nhau với nhóm
người mới tới, Phượng Triêu Hoa trầm ngâm quan sát một hồi, cuối cùng
quyết định đi trước là hơn. Một tay ôm lấy Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói,
“Ôm chặt ta.” Dứt lời, vận khí sử dụng chiêu chuồn chuồn lướt nước, như
chuồn chuồn trắng lướt qua mặt hồ, sau một lúc, nhanh nhẹn đáp xuống mặt đất.
Quay đầu lại nhìn thấy người nào đó đang không ngừng di
chuyển chân, Phượng Triêu Hoa chuyển cho ánh mắt hẹn ngày gặp lại, sau
đó ôm Minh Nguyệt biến mất ở ven bờ Kinh Hồ.
Long Liễm Thần vừa
cùng thủy quái đánh nhau, vừa dùng ánh mắt tố cáo người nào đó bất nhân
bất nghĩa. Mãi đến khi bóng áo trắng biến mất mà vẫn không thể nào tin
điều mình tận mắt chứng kiến là sự thật. Sao hắn chưa từng nghe nói
Phượng thất thiếu là người bất công như thế?
“Phượng thất thế nhưng bỏ chạy?” Trần Minh Hiên đến trợ giúp cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Mắt thấy giầy sắp sửa bị ngâm trong nước, Long Liễm Thần khẽ nguyền rủa một tiếng, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Thấy thế, Trần Minh Hiên thầm kêu không ổn, một tay đỡ lấy Long Liễm Thần, lạnh giọng gọi, “Long Ngũ, ngươi đưa chủ tử rời đi.”
Vừa dứt lời, Long Ngũ bất ngờ hiện thân như ma quỷ.
Long Liễm Thần còn muốn chóng chọi, nhưng cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt
nhắm lại ngất đi. Ở một giây trước khi mất đi ý thức hắn vẫn không quên
tố cáo hành vi tiểu nhân của người nào đó….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT