Cung Phi Phượng vào đêm khuya được bao trùm bởi một mảnh đen kịt, êm đềm yên tĩnh.

Đột nhiên một tiếng “đinh” phá tan sự yên tĩnh. Ngay sau đó hàng loạt tiếng đàn ngổn ngang từ từ truyền ra, bay bổng len lõi qua từng ngóc ngách trong cung Phi Phượng.

Phượng Triêu Hoa mắt thì nhắm còn tay tùy ý múa máy dây đàn, lúc nhanh lúc chậm, khi thì trào dâng mạnh mẽ, nhưng vẻ mặt từ đầu tới cuối không chút gợn sóng, cũng không có biểu lộ gì.

Một lúc sau, tay đang gảy đàn của Phượng Triêu Hoa đột ngột dừng lại, thở dài nhẹ giọng nỉ non, “Rốt cuộc bản thân bị làm sao, không còn là chính mình nữa.” Rõ ràng chưa từng gặp mặt nhưng tâm trạng lại bị đảo loạn, khiến nàng dù cách nào cũng không thể bình tĩnh được.

Phượng Triêu Hoa mở mắt ngẩng đầu nhìn đăm đăm bầu trời đêm, vài đốm sáng rực rỡ thưa thớt treo lơ lửng phía chân trời. Bóng đêm hôm nay, có vẻ u ám khác lạ.

Từng trận gió lên, hơi lạnh ào ào kéo tới, Phượng Triêu Hoa khép lại hai đầu vai áo choàng bạch hồ, bỗng nhiên cảm thấy nhớ nhung mùa đông ở Nam Lăng cũng ấm áp như thế này.

Khi đó, mấy vị nghĩa huynh đang du hồ đêm ở Yên Vũ, ca hát nhảy múa nâng chén chuyện trò. Nam Lăng bốn mùa như xuân, là một địa phương rất dễ làm cho người ta mê luyến. Nhất là đối với người sợ lạnh như nàng, quả thực là thiên đường của nhân gian. Nhưng nói cho cùng nàng vẫn không thuộc về nơi đó.

Phượng Triêu Hoa đột nhiên nhướng mày, mắt phượng hơi đảo tập trung lắng nghe. Một hồi lâu, xác định người tới không có ác ý, hai hàng lông mày mới nới giản. Không phải sát thủ cũng không phải bạn cũ, vậy hẳn là y rồi.

Than nhẹ một tiếng, Phượng Triêu Hoa đóng cửa sổ lại, suy nghĩ trong đầu càng thêm hỗn loạn hơn trước, cũng vì thế mà bị mất ngủ.

“Tiếng đàn của thái tử phi rất hỗn loạn, có vẻ như trĩu nặng tâm sự.” Giọng điệu trêu chọc hài hước của Long Liễm Thần lúc này có vẻ mập mờ khác thường.

Nghe vậy, bàn tay đang đóng của sổ của Phượng Triêu Hoa cứng lại một lúc, sau đó không chút do dự cài chặt cửa sổ, đứng im lặng trước cửa sổ một hồi lâu mới lạnh nhạt nói, “Thái tử gia thật nhàn hạ.”

“Cũng có chút.” Sự thật thì, nếu như không phải trước khi Minh Hiên đi để lại những lời nói khó hiểu kia, thì lúc này hắn đã nằm ở trên giường hưởng thụ một ngày thư thái hiếm khi có được.

Trần Minh Hiên nói, nếu như huynh không thể phá giải thế cục này, thì hãy đến gặp thái tử phi của huynh. Có lẽ huynh sẽ phát hiện ra những điều kinh ngạc mà huynh không tưởng tượng được, nói xong Trần Minh Hiên liền vô trách nhiệm bỏ đi. Nét mặt đó, dường như còn có phần hả hê, ý vị sâu xa vô cùng.

Từ từ hướng đến gần cánh cửa sổ kia, Long Liễm Thần rất khách khí nói, “Ta đến để lãnh giáo kỳ nghệ.” Chỉ dựa vào ván cờ, hắn không có cách nào phá giải tàn cuộc kia, hẳn cũng nên tôn trọng nàng.

“Hiện đã trễ rồi.”

“Nàng vẫn chưa ngủ, còn ta cũng thế.”

Ngụ ý là lúc này đây rất thích hợp luận bàn kỳ nghệ để giết thời gian.

“Cũng sắp ngủ rồi.” Phượng Triêu Hoa cự tuyệt rất dứt khoát.

Nghe vậy, Long Liễm Thần đột nhiên cảm thấy lòng tham muốn phải tìm hiểu tới cùng diện mạo thật của nàng ngày càng mãnh liệt. Hiếm khi Minh Hiên kính nể người con gái nào, vậy mà lại khen ngợi nàng không dứt lời. Chỉ dựa vào điểm này thôi, nàng rất đáng được để hắn tìm tòi nghiên cứu.

“Hình như nàng không thích gặp ta?” Lời vừa ra khỏi miệng, Long Liễm Thần liền ý thức được vấn đề mình hỏi hết sức dư thừa, dù nàng có thành thật trả lời hay không, chắc chắn sẽ không phải là một đáp án đáng để mong chờ.

Quả nhiên, câu trả lời của Phượng Triêu Hoa đã chứng thực phỏng đoán của Long Liễm Thần....

“Thái tử gia nghĩ nhiều rồi.”

Không dài dòng chỉ ngắn ngọn như thế mà thôi. Giọng điệu vắng lạnh xa cách không mang theo chút tình cảm nào. Làm cho người ta không nhìn ra có phải nói thật lòng hay không, cũng không biết có phải là nghiêm túc trả lời hay chỉ nói qua loa cho xong.

Long Liễm Thần khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh cửa sổ khép kín một hồi lâu, bất ngờ nói, “Đêm nay ta nghỉ lại đây, ngủ cùng phòng với nàng.”

Phượng Triêu Hoa trầm ngâm một lúc, lạnh nhạt nói, “Đêm nay ngủ lại, thì sau này không được bước chân vào khuê phòng của bất kỳ người nào khác nữa.”

Nghe vậy, Long Liễm Thần hơi sững người, sau đó nhếch môi cười, nhíu hai mắt lại, gương mặt tuấn tú với từng đường nét sắc sảo hết sức mê người, đáy mắt thoáng qua sự hứng thú nói: “Xem ra, muốn vào phòng nàng, cái giá phải bỏ ra không nhỏ.” Giọng nói quyến rũ đã rất cố gắng hạ thấp, hệt như tiếng đào huân[1] bất thình lình phát ra giữa bóng hoàng hôn tĩnh mịch, khiến người không khỏi trầm luân say mê.

1: Đào huân là một nhạc cụ cổ xưa được làm từ bùn hoặc gỗ, thân bầu dục xung quanh đục rất nhiều lỗ, nhạc cụ thổi bằng miệng tiếng phát ra như huýt sáo thành bài nhạc, hình được đăng ở cuối truyện.

Nhận ra sự thẫn thờ của mình, Phượng Triêu Hoa hơi buồn bực nhíu nhíu mày chứ không trả lời.

Cảm giác được y mỗi lúc càng đến gần, Phượng Triêu Hoa chợt có chút hoảng hốt, vội thốt lên, “Lục Bình.”

“Thái tử gia, xin dừng bước.” Nãy giờ vẫn đang ngủ say sưa ở một bên, Lục Bình giật bắn dậy ngán ở trước người Long Liễm Thần. Động tác này, nàng đã từng tập luyên qua vô số lần ở trong đầu, khí thế không thể khinh thường.

Long Liễm Thần dừng bước khoanh tay trước ngực, nhướng nhướng hai đầu lông mày trên hốc mắt sâu nói: “Nơi này là Đông cung, không phải Tướng phủ.” Ngụ ý là hãy thu hồi cường thế tác phong ‘trời đất bao la ta lớn nhất’ kia lại đi, hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm.

Lục Bình run run, chân theo phản xạ lùi về sau nửa bước. Giọng thái tử gia nói chuyện rất bình tĩnh, êm tai dễ nghe, ấm áp tựa như gió mùa xuân, nhưng nàng lại không cảm thấy có chút ấm áp nào, ngược lại, âm thanh kia giống như đang trong quá trình truyền đạt thì bị cái lạnh của mùa đông thấm đẫm, hơi lạnh bức người đánh thẳng vào tận tim.

Đột nhiên Lục Bình hiểu ra tại sao tiểu thư lại đối xử xa cách với thái tử gia như thế. Thái tử gia quá cường thế, cũng quá cao thâm, khiến cho người khác đoán không ra. Nàng hiểu tính tình tiểu thư, đại khái những sự việc không nằm trong vòng kiểm soát thì tránh được nên tránh, không tránh được thì phải dốc sức để có được nó về tay. Vì lẽ đó, theo sự việc lần này, tiểu thư đã lựa chọn điều đầu tiên là không thể nghi ngờ.

“Lục Bình, tiễn thái tử gia trở về.” Nói xong, Phượng Triêu Hoa gỡ đầu vai áo choàng xuống, ấn ấn huyệt thái dương, không có ý định tiếp tục giằng co với y nữa.

“Thái tử gia, mời người về cho.” Giọng điệu của Lục Bình mềm mỏng đi rất nhiều.

“Nếu không thì sao?”

“Hoàng hậu có chỉ, chỉ cần thái tử phi treo lên thẻ bài “miễn nhiễu” thì bất luận là ai cũng không được đến quấy rầy.” Nói xong, Lục Bình nhìn về phía tiền viện nói: “Hẳn là khi tới người cũng đã thấy được.”

Long Liễm Thần giấu đi thần sắc lấy làm lạ nhướng nhướng mày, khẽ gật đầu, “Đúng là có nhìn thấy.” Nếu nói không thấy, vậy chẳng khác nào trực tiếp nói cho các nàng biết hắn vượt nóc băng tường đến đây sao?

Có điều, nếu chỉ vì thế mà chịu đuổi đi về thì không phải là phong cách của hắn .

Long Liễm Thần giương mắt nhìn xem sắc trời rồi lẩm nhẩm, “Không biết giờ này mẫu hậu đã ngủ chưa đây.”

Lục Bình kinh hãi, đừng nói y định quay về xin thánh chỉ của hoàng hậu đó chứ?

Quả nhiên Long Liễm Thần lại nói tiếp, “Có lẽ nên về xin lệnh đặc xá của mẫu hậu, để khỏi phải bị cho đứng ngoài cửa nữa.”

“Ngài….Ngài nói đùa ư?” Tính cách tiểu thư rất tùy ý, không thích bị ép vào khuôn mẫu của người khác, thái tử sẽ không liều lĩnh mạo hiểm chứ? Nếu quả thật như vậy, chỉ có thể nói “người thật xui xẻo” rồi.

“Bản thái tử giống đang nói đùa lắm sao?”

“Không giống ạ.” Lục Bình bắt đầu âm thần mặc niệm cho y.

“Mở cửa đi. Ngoài này lạnh quá.” Với câu nói này, Long Liễm Thần cố tình nói cho người bên trong phòng nghe.

“Bên cạnh phòng tiểu thư vẫn còn phòng trống, hay là ngài sang bên đó nghỉ ngơi trước.” Lục Bình cố gắng khuyên bảo người nào đó nên rút lui kịp lúc.

“Nửa đêm canh ba tới cung Phượng Tê xin chỉ….Chuyện này….”

“Thái tử gia!” Lục Bình lên tiếng, khẽ lắc đầu, trong lòng nhắc nhở người nào đó đừng cố gắng uy hiếp tiểu thư, làm vậy chỉ có thể khiến cho những ngày tháng sau này của người càng thê thảm hơn thôi.

Thấy thế, Long Liễm Thần lại càng thêm hứng thú, cười như không cười liếc nhìn Lục Bình, lướt qua nàng đi thẳng về hướng phòng ngủ của Phượng Triêu Hoa.

“Thái tử gia, ngài…” Lời còn chưa nói hết, tiếng đạp phá cửa sổ đã vang lên.

Lục Bình tái mặt, chuyện này…chuyện này…

Lúc này, lại truyền tới một trận âm thanh hỗn độn.

Lục Bình cau mày, bình trà bị đánh ngã đổ? Thái tử gia, người có giận cũng đâu cần đập phá đồ đạc vậy chứ?

Nghĩ vậy, Lục Bình rón rén dè dặt đi vào phòng ngủ, khi đi tới bên cửa sổ thì bỗng dưng trợn tròn mắt, đứng chết trân ngoài cửa sổ ngơ ngác hỏi, “Thái tử gia, ngài không sao chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play