Tên truyện: Chứng bệnh
Tác giả: Tuế Dục
Thể loại: Truyện gốc, ngôn tình, hiện đại, HE, góc nhìn nữ chính, 1v1, chữa lành, ngược (hoàn cảnh)
Nguồn: Tấn Giang
Số chương: 125 chương
Truyện được thực hiện chuyển ngữ bởi Euphoria Team, chỉ đăng tải tại app TYT novel và website tytnovel.xyz. Hãy đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm chuyển ngữ.
Ngoài ra, các bạn vui lòng không nhắc tên các nhà làm trùng truyện khác, không spoil tình tiết nếu có đọc ở nơi khác hay đọc trước bản convert, raw. Hãy tôn trọng nhóm chuyển ngữ cũng như cảm xúc của các bạn đọc còn lại.
Giới thiệu:
[Thiếu nữ biếng ăn và chó điên]
Hạc Toại là tên chó điên có tiếng của phố Nam Thủy.
Là một người không thích nói, chỉ cắn người.
Tuổi mười bảy của người khác là mùi mực thơm trên trang sách, tương lai rộng mở.
Còn tuổi mười bảy của Hạc Toại lại là mùi hôi tanh dưới cống ngầm, tối tăm vô cùng.
Có người khảy tàn thuốc lên mặt cậu, vừa cười vừa mắng: “Bố mày là một tên nghiện nên tao cũng chẳng hy vọng mày cao quý được, huống hồ mẹ mày còn là một con ——”
Còn chưa kịp dứt lời thì Hạc Toại ngồi bên vệ đường đã dập tắt điếu thuốc, đứng dậy giữa làn khói thuốc trắng.
Dọa đối phương sợ đến mức phải vội kéo cửa sổ xe lên.
“Có ích gì đâu chứ?” Mái tóc đen của chàng thiếu niên tung bay trong gió, đầy ngông cuồng và kiêu ngoại.
Ầm ——!
Một tiếng động lớn vang lên ngay sau đó, cậu thiếu niên nhanh nhẹn nhảy lên nắp xe, dùng xẻng đập nát tấm kính bằng thuỷ tinh rồi đưa tay ra túm lấy cổ áo người ngồi trong xe lôi ra ngoài, cậu cúi người lại gần, nói một cách chậm rãi: “Nào, mày nói thử xem, bây giờ thì ai cao quý hơn ai đây?”
Hai tay Hạc Toại đều bị thương, nhuốm đầy máu tươi.
Chu Niệm đeo bảng vẽ bước ngang qua đó, cô quan sát cậu thiếu niên mặc chiếc áo trắng nhuốm máu bên đường, cẩn thận tiến về phía trước, hạ nhẹ giọng hỏi: “Chào cậu, tớ… Tớ có thể nhờ cậu làm mẫu cho tớ vẽ một tấm không?”
Hạc Toại: ?
Bị điên à?
“Con khùng.”
Đó là câu nói đầu tiên mà Hạc Toại nói với cô.
Chu Niệm không hề tức giận, ngược lại còn nhét một quả quýt màu cam vào bàn tay loang lổ máu tươi của cậu, má lúm đồng tiền thoáng hiện lên, nở một nụ cười ngọt ngào với đối phương: "Xin lỗi, đã làm phiền cậu rồi.”
Hạc Toại nhìn xuống quả quýt trong tay mình, thất thần mất một lúc, cổ họng như bị gì đó chặn lại.
Ngay sau đó cậu chạy trối chết.
Chu Niệm muốn vẽ cậu nên cứ cách vài ba ngày lại chạy đến hẻm nhà cậu chặn đường.
Hạc Toại tức điên lên.
Cậu không thể nhịn tiếp được nữa, đưa tay bóp mạnh cằm cô rồi đẩy mạnh ra, dồn cô vào góc tường: “Đ** mẹ, cô có biết mình phiền lắm không?"
Chu Niệm đau đến nỗi nước mắt chực trào, cô nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của cậu thiếu niên kia, ấm ức nói: “Hạc Toại, tớ đau.”
Hạc Toại lập tức mủi lòng.
Rõ ràng là cậu muốn đấm cho cô một cú, bảo cô cút đi, đừng đến gây chuyện với mình nữa.
Nhưng không hiểu sao cuối cùng lại phải hạ mình đi giải thích, nói là lúc nãy mình ra tay không mạnh đến thế đâu.
—— Thôi xong rồi, toi đời rồi.
Sau này, vào lúc Hạc Toại cưng chiều Chu Niệm nhất, cậu đã tự nguyện rũ bỏ lớp vỏ bọc đầy gai góc của mình, để lộ ra một trái tim yếu đuối nhất, ở trước mặt cô thì hệt như một con sói bị thuần phục, sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô:
“Niệm Niệm muốn vẽ thế nào cũng được hết, anh phối hợp tất.”
Vào lúc chứng kén ăn của Chu Niệm bộc phát nghiêm trọng nhất khiến hai mắt không nhìn thấy gì, năm giác quan mất hết, cơ thể chỉ còn da bọc xương.
Thì Hạc Toại đã vụt sáng, trở thành một ngôi sao hàng đầu, hào quang tỏa sáng muôn nơi, là mẫu hình lý tưởng của hàng trăm nghìn cô gái lúc bấy giờ.
Không còn ai nhớ đến tên chó điên nổi danh khắp phố Nam Thuỷ nữa.
Cũng không còn ai nhớ đến Chu Niệm, người đã mở đầu cho câu chuyện này.
Bao gồm cả Hạc Toại.
#Hạc Toại mai danh ẩn tích.
#Nghệ sĩ đang nổi đột nhiên rút khỏi giới giải trí, nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ.
Hạc Toại trở về thị trấn nhỏ ấy, quay về phố Nam Thuỷ, tìm lại Chu Niệm - cô gái đã bị mình quên lãng.
Anh bưng chén lên, quỳ xuống trước giường Chu Niệm.
“Niệm Niệm, anh về rồi này.” Bàn tay cầm muỗng của anh run lên: “Em mở miệng ra đi, có được không?”
“… Cút.”
“Chỉ cần em ăn thì anh sẽ cút ngay.”
Ai là người được lợi trong lần chuộc tội này?
Có thể là quả quýt được anh dùng màng bọc thực phẩm bọc kín lại, cất giữ trong ngăn thứ ba của tủ lạnh, để đến tận khi bị hư.
[Chứng bệnh cấp mười ba của anh không còn thuốc chữa nữa, Niệm Niệm, em sẽ cứu anh hay là huỷ hoạ anh đây? – Hạc Toại]