Sáng sớm ngày thứ tư, tiết trời cũng dần chuyển màu như tâm trạng của những ngày cuối tháng tư. Trời xanh trong vắt, những đám mây lững lờ trôi.

Từ trước tới nay Chu Niệm vốn ngủ không sâu giấc nên hôm nay cô vẫn dậy sớm như mọi khi dù hai mươi phút nữa chuông báo thức mới reo. Trước đó cô vẫn nằm yên, thậm chí là không mở mắt.

Chu Niệm cảm thấy mình như một người máy đã được lập trình sẵn, sống theo một quy trình nghiêm ngặt. Chỉ cần xảy ra sai sót, cô sẽ bị trả về nhà máy để tiêu hủy.

Đúng bảy giờ sáng, không sai một giây, tiếng gõ cửa phòng cô vang lên, giọng nói của Nhiễm Ngân truyền tới: “Thất Cân, dậy thôi con.”

Chu Niệm chậm rãi mở mắt rồi khẽ đáp: “Vâng.”

Nhiễm Ngân đẩy cửa phòng bước vào, khuỷu tay bà ta kẹp một chiếc cân điện tử.

Bà ta đi đến đặt chiếc cân giữa phòng rồi đứng thẳng dậy nhìn Chu Niệm đang vén chăn bước xuống giường, bà ta dặn dò: “Đi vệ sinh xong rồi ra cân nhé.”

“Dạ vâng.”

Trong nhà vệ sinh, Chu Niệm đến bồn rửa mặt mở nước rồi đưa hai tay vào dòng nước chảy.

Nước không quá lạnh nhưng lại khiến Chu Niệm rét run, một lớp sương mù dày đặc bao phủ trước mắt cô, trong làn sương mù có những ngôi sao vàng lấp lánh.

Cơ thể mảnh khảnh của cô chao đảo dữ dội.

Khi sắp ngã xuống, Chu Niệm vội nắm chặt lấy mép bồn rửa mặt, cô chậm rãi ngồi xuống, cuộn người lại, bờ vai khẽ run rẩy.

Cứ như vậy một lúc, Chu Niệm mới dần cảm thấy khá hơn, cô vịn vào bồn rửa mặt rồi chậm rãi đứng lên. Sau đó nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương.

Gần đây, tình trạng thiếu máu của cô lại càng nghiêm trọng, xem ra cô nên hạn chế nôn thức ăn hơn.

Cơn choáng váng của Chu Niệm vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng tới chỗ chiếc cân, cô cởi dép ra chuẩn bị bước lên mặt cân.

Nhiễm Ngân giơ tay ngăn cô lại: “Hôm nay con làm sao vậy, phải cởi hết đồ ra rồi mới lên cân chứ.”

Chu Niệm bị chặn lại, cô lảo đảo một chút mới lấy lại được tinh thần: “À vâng.”

Chu Niệm đi đến cạnh giường cởi quần áo, trước khi cân cô phải cởi sạch quần áo để đảm bảo số cân nặng đo được chuẩn xác theo yêu cầu của Nhiễm Ngân.

Chiếc cân màu đen tuyền khiến Chu Niệm có cảm giác nó như miệng của một con quỷ trong cơn ác mộng, không biết lúc nào nó sẽ nuốt chửng lấy cô.

Chu Niệm cởi trần đứng lên cân, con số trên cân lập tức sáng lên.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

…41 kg.

Nhìn thấy con số vừa hiện lên, Chu Niệm vừa định thở phào thì con số đó lại nhảy thành 40,95 kg. Con số cuối cùng khiến Chu Niệm cảm thấy bất an mãnh liệt.

Nhiễm Ngân nhìn chằm chằm vào con số kia, đồng tử giãn rộng, trông có hơi đáng sợ, bà ta ngẩng đầu lên nói với Chu Niệm: “Chắc chắn là do tuần trước con không ăn nhiều cơm nên cân nặng mới không đạt tiêu  chuẩn.”

Chu Niệm há miệng nhưng không thể nói lên lời.

Cân nặng tuần này của cô vẫn không đạt chuẩn.

Tiêu chuẩn do Nghiễm Ngân đặt ra là Chu Niệm chỉ được nặng 41kg, cho dù có dao động cũng chỉ trong phạm vi 0,5kg. Nếu nặng 40,5 kg cũng không được mà 41,5 kg cũng không được.

Bờ vai trắng nõn gầy gò của Chu Niệm khẽ run lên, cô lo lắng giải thích: “Mẹ, cũng chỉ chênh có 1 lạng thôi mà, con…”

“1 lạng thì sao?” Nhiễm Ngân cắt lời cô: “Con chưa từng nghe qua câu ‘Sai một ly đi một dặm sao? Hay con chưa nghe câu ‘Con đê ngàn dặm bị sụp đổ chỉ vì một ổ kiến?’ Một người không kiểm soát được cân nặng của chính mình, sao có thể quản lý được cuộc đời của mình đây? Người không chú trọng tiểu tiết, cuối cùng cũng sẽ bị những tiểu tiết đó hủy hoại.”

“…”

Một cơn gió sớm luồn qua khe cửa chưa đóng kín, phả vào tấm lưng trần trắng như tuyết của Chu Niệm.

Cái lạnh chạy dọc khắp cơ thể làm Chu Niệm không nhịn được phải rùng mình nhưng Chu Niệm hiểu rất rõ, dù không có cơn gió này thì cô cũng cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương.

Nghĩ tới đây, Chu Niệm bỗng nổi da gà.

Nhiễm Ngân cau mày, nghiêm giọng không cho cô cãi lại: “Mẹ không muốn nghe thêm bất cứ lời nào làm mẹ thất vọng như vậy nữa. Đừng nói là một lạng, dù là một phân cũng không được.”

Chu Niệm cúi đầu, yếu ớt nói: “Vâng mẹ.”

Bàn tay của Nhiễm Ngân đặt lên đôi vai gầy của cô, bà ta vỗ nhẹ hai cái rồi đột nhiên chuyển sang giọng dịu dàng, bao dung: “Thất Cân, mẹ nghiêm khắc như vậy cũng vì muốn tốt cho con thôi, con phải hiểu cho mẹ. Con nghĩ lại xem, sau này con thành họa sĩ lớn, đến lúc đó không tránh được phải xuất hiện trước mặt công chúng, tham dự các buổi phỏng vấn. Mẹ muốn khi con lên hình, lúc nào cũng ở trạng thái tốt nhất. Đến lúc đó, con sẽ hiểu nỗi khổ của mẹ, mọi người cũng biết mẹ đã nuôi được một cô con gái xuất sắc như thế nào.”

Chu Niệm vẫn cúi đầu, cô khẽ gật đầu coi như đáp lại.

Số cân nặng Chu Niệm thiếu khi đứng trên cân sẽ biến thành lượng thức ăn được đo lường chính xác trong bát cơm của cô.

Rõ ràng bữa sáng trên bàn vuông hôm nay nhiều hơn so với trước: 2 quả trứng, gà luộc, một ly sữa dê 500ml, 20 chiếc bánh bao hấp, một đĩa rau xào và một quả quýt.

Chu Niệm quay lưng lại, tạm thời cô không muốn nhìn thấy chỗ thức ăn này.

Chu Niệm có cảm giác rằng thứ cô ăn không phải đồ ăn mà cô mới là người sắp bị nuốt chửng.

Trên đời, con người không tránh khỏi phải đấu tranh với các loại ham muốn, quyền lực, sắc đẹp, tình dục và thèm ăn. Nhưng mỗi ngày Chu Niệm phải đấu tranh với ham muốn được nôn.

Chỉ cần thấy thức ăn, cổ họng cô lập tức thấy ngứa, răng như nhũn ra, một dòng nước chua trào lên như đê vỡ, nước miếng nhanh chóng tràn đầy khoang miệng nhưng cô chỉ có thể cố gắng cắn chặt quai hàm kìm nén lại.

“Thất Cân, con đứng quay lưng về phía bàn làm gì? Còn không mau tới ăn sáng đi?” Giọng nói và tiếng bước chân của Nhiễm Ngân đồng thời truyền tới.

“Vâng.” Chu Niệm hít sâu một hơi, cô cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn ở cổ họng xuống.

Chu Niệm chậm rãi xoay người giống như một con búp bê bị hỏng dây cót, cô di chuyển với tốc độ 0.5 quay người đối diện với bàn ăn.

Cô nhìn thấy có một quả quýt màu cam trên bàn.

Quả quýt tròn trịa, căng mọng nước làm cô chợt nhớ ra, quả quýt này cũng mua cùng một lúc với quả quýt cô đưa cho Hạc Toại.

Chỉ tiếc là, cậu đã ném quả quýt cô tặng đi.

Thật lãng phí, hôm đó cô còn đặc biệt chọn quả quýt to nhất, ngon nhất và xinh đẹp nhất trong túi. Thậm chí, cả cành và lá đều còn nguyên, cuống còn nhô lên một chút.

Chắc chắn sẽ rất ngọt, cậu không ăn thì đúng là thiệt.

Chu Niệm muốn nếm thử xem quả quýt này có ngọt hay không. Vậy nên, sau khi ngồi xuống cô đã vươn tay cầm lấy quýt trước.

Chu Niệm vừa định bóc vỏ, Nhiễm Ngân đã lấy đũa gõ hai tiếng vào bát, bà ta nhắc nhở cô: “Sao có thể ăn trái cây trước được? Thất Cân, hôm nay con bị làm sao thế?”

Chu Niệm dừng tay lại, sau đó cô vội vàng đặt quả quýt xuống đổi sang bóc một quả trứng gà luộc.

Nhiễm Ngân giúp cô bóc một quả trứng khác, vừa bóc bà ta vừa nói: “Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi? Ăn cơm phải ăn lòng trắng trứng trước rồi đến ăn rau, còn trái cây phải ăn cuối cùng.”

Chu Niệm cúi đầu, xé đi từng lớp màng trên quả trứng: “Vâng, con biết rồi.”

Lâu nay, dù là chuyện lượng thức ăn hay thứ tự ăn cơm, cô cũng phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh theo quy định ăn uống của Nhiễm Ngân, không được thương lượng bất kỳ điều gì.

Khi ăn, Chu Niệm rất khó tập trung, chỉ có như vậy, cô mới có thể ép mình ăn từng miếng từng miếng hết lượng thức ăn nhiều như vậy.

Một khi chú ý tới đồ ăn, cô chỉ cảm thấy bất lực, cho nên lúc ăn đồng tử cô hơi giãn ra, suy nghĩ cũng bay đi xa, ánh mắt cố định vào một điểm trong hư không, đó là trạng thái thường thấy của Chu Niệm khi ăn cơm.

Cho đến khi Nhiễm Ngân hỏi cô: “Con đã vẽ xong bức chân dung cho cuộc thi chưa?”

Chu Niệm chậm nửa nhịp mới kịp hoàn hồn, cô đáp: “Con sắp xong rồi.”

Mỗi lần tham gia cuộc thi, tác phẩm của cô phải đưa cho Nhiễm Ngân xem qua, bà ta duyệt cô mới có thể gửi đi. Chu Niệm nghĩ, nếu cô thật sự có thể vẽ được Hạc Toại, khi Nhiễm Ngân nhìn thấy bức vẽ, liệu lúc ấy bà ta sẽ có biểu cảm  như nào? Phản ứng ra sao?

Đây là một lựa chọn nguy hiểm.

Trong lòng Chu Niệm có hơi lo sợ nhưng ẩn sâu trong đó là sự dũng cảm dám làm điều mà cô biết là không nên. Tuy mâu thuẫn nhưng lại vô cùng hợp lý.

“Thất Cân, sau khi mẹ đi thành phố về, mẹ muốn nhìn thấy tác phẩm dự thi của con.” Nhiễm Ngân đặt ra thời hạn cuối cùng.

“Vâng.” Chu Niệm khẽ đáp.

Buổi trưa tan học, Chu Niệm về nhà ăn cơm như mọi khi. Trên đường đi học về, cô cứ nghĩ mãi về cuộc thi vẽ chân dung. Nếu đến hạn cuối cùng mà cô vẫn không vẽ được Hạc Toại, vậy cô sẽ chọn bừa một người khác để vẽ.

Vì không có ai khác cô thật sự muốn vẽ nên bức tranh kia vẽ ai cũng được, cũng không có gì khác biệt. ( app truyện T Y T )

Chu Niệm đi qua cây cầu đá, bước đi trên con đường lát sỏi của phố Nam Thủy, cô do dự không biết có nên ghé qua trước cửa nhà Hạc Toại để thử vận may không? Liệu cô có thể gặp được cậu hay không?

Bị từ chối thêm lần nữa cũng không sao, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cậu từ chối cô.

Chu Niệm cầm một chiếc ô che nắng màu xanh, cô đi vào con hẻm tới nhà họ Hạc, men theo con đường lát đá xanh đi vào trong. Từ xa, Chu Niệm đã nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế đá ở cuối con hẻm.

Nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn, Chu Niệm thấy một cậu học sinh cấp hai đang mặc một bộ đồng phục học sinh màu đỏ trắng của trường trung học trên trấn.

Trên tường của nhà ai đó lộ ra một cành tường vi màu hồng, những đóa hoa to nở rộ giữa không trung, Chu Niệm đi qua cành tường vi, đi tới cuối hẻm.

Cô thu ô lại, Chu Niệm không ngồi lên băng ghế đá mà chỉ đứng ở trước cửa nhà họ Hạc chờ. Nếu đợi mười phút không thấy người cô sẽ rời đi.

Chu Niệm hơi nghiêng người, quay đầu là có thể nhìn thấy cậu học sinh ngồi trên ghế đá, em ấy vừa gầy vừa nhỏ. Nếu em ấy không mặc đồng phục học sinh cấp hai thì có lẽ cũng sẽ bị người ta hiểu nhầm là học sinh tiểu học mất. Em ấy khép chặt hai chân, co người ngồi một góc, cúi đầu bóc lớp da bong tróc trên đầu ngón tay.

Khi đang bóc da tay nửa chừng, cậu học sinh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Chu Niệm.

Chu Niệm: “…”

Cậu học sinh: “…”

Hai người ngại ngùng nhìn nhau.

Cuối hẻm chỉ có hai gia đình, một nhà họ La, một nhà họ Hạc. Chu Niệm mỉm cười chào cậu học sinh: “Em tìm ai vậy?”

Chu Niệm cười lên rất xinh, cậu học sinh ngại ngùng mím môi dưới nhưng không nói gì mà chỉ giơ tay chỉ vào cánh cửa ở bên phải.

Bên phải, đó là nhà của Hạc Toại.

Chu Niệm tò mò hỏi: “Em biết Hạc Toại sao?”

Cậu học sinh khẽ lắc đầu.

Chu Niệm lại càng tò mò hơn: “Em không biết cậu ấy, vậy em tìm cậu ấy làm gì?”

Cậu học sinh ngẩng đầu lên, để lộ vết bầm tím trên mặt, em ấy nhỏ giọng nói: “Em nghe nói anh ấy đánh nhau giỏi nhất trấn nên em muốn nhận anh ấy là anh trai, để anh ấy dạy em đánh nhau…”

Chu Niệm ngẩn người, cô bước lại gần cậu học sinh cấp hai: “Ở trường học có người bắt nạt em sao? Sao em không nói với thầy cô hay bố mẹ?”

Cậu học sinh cúi đầu không nói gì.

Xem ra, có nói với thầy cô hay gia đình cũng vô dụng.

Chu Niệm đi đến ngồi xuống cạnh em ấy, cô dịu dàng hỏi: “Em tên là gì?”

Cậu học sinh ủ rũ nói: “Hoắc Sấm.”

Cái tên này nghe thật dữ dằn.

Cái tên khí thế như vậy nhưng lại không hợp với dáng vẻ của em ấy.

Chu Niệm còn đang định nói gì đó thì trên nền đá xanh bỗng xuất hiện một bóng người dài hẹp.

Cô và Hoắc Sấm đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy người tới, cả hai đều cùng đứng lên.

Người bọn họ chờ đã tới.

Hạc Toại đút một tay vào túi quần, chậm rãi bước tới gần. Dáng người cậu cao ráo, chân dài, vẻ ngoài quá mức hoàn hảo làm chiếc áo thun màu đen trên người cũng trở lên cao cấp hơn. 

Ánh mặt trời tràn ngập khắp con hẻm, cậu bước đi dưới ánh nắng, cánh tay lộ ra dưới áo ngắn trắng lóa mắt.

Khi Hạc Toại đi qua cành tường vi, đóa hoa tường vi còn lơ lửng trên đầu Chu Niệm, lúc này lại lướt qua vai Hạc Toại, phát ra tiếng động nhỏ.

Chu Niệm thấy thế mới nhớ ra cậu rất cao, thực tế còn cao hơn so với ấn tượng ban đầu của cô.

Cô nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Hoắc Sấm thì lặng lẽ lùi về sau để nhường cơ hội cho em ấy nói chuyện với Hạc Toại trước.

Vì với tính cách của Hạc Toại, chắc chắn cậu sẽ không kiên nhẫn nghe cả hai người nói chuyện, cuối cùng sẽ nghiêm mặt rời đi.

Chu Niệm thấy Hoắc Sấm hít sâu một hơi, lồng ngừng nhỏ phập phồng lên cao rồi sau đó, em ấy lấy hết can đảm bước về phía Hạc Toại.

Hoắc Sấm đứng ngay trước cửa nhà họ Hạc, vừa vặn chắn ngay trước chiếc khóa sắt khóa trên cửa.

Chu Niệm thấy Hạc Toại đang bước tới gần, cậu cũng không nhìn cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Cô biết, cậu không nhìn cô, chỉ đơn giản là vì không muốn để ý tới cô mà thôi.

Hạc Toại dừng lại trước mặt Hoắc Sấm, so với Hoắc Sấm, cậu cao hơn em ấy cả nửa người. Cậu không cúi đầu xuống, cũng không hạ tầm mắt mà chỉ miễn cưỡng cụp mi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu học sinh nhỏ con đang chắn đường mình, toàn thân toát ra vẻ âm trầm lạnh lẽo.

Bị ánh mắt sắc lạnh của Hạc Toại nhìn chằm chằm, Hoắc Sấm bắt đầu run rẩy, em ấy hơi co người lại, không nói được một chữ.

Chu Niệm cũng toát mồ hôi thay Hoắc Sấm, dựa vào hiểu biết ít ỏi của cô về Hạc Toại, cậu sẽ không kiên nhẫn quá một phút.

Quả nhiên, còn chưa tới một phút, Hạc Toại đã mất hết kiên nhẫn, cậu lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Hoắc Sấm rụt cổ, em ấy nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Chu Niệm với ánh mắt cầu cứu.

Chu Niệm biết Hoắc Sấm hiểu lầm, chắc chắn em ấy tưởng cô và Hạc Toại quen nhau nhưng tiếc là cô và Hạc Toại không quen mà trái lại, Hạc Toại còn cảm thấy cô vô cùng phiền.

Lúc này, Hạc Toại quay đầu nhìn về phía Chu Niệm, tròng mắt đen sâu nhưng lại vô cùng lạnh: “Chu Niệm.”

Cậu gọi tên cô, giọng nói rất êm tai nhưng lại vô cùng lạnh lẽo: “Một mình cô tới làm phiền tôi không đủ, cô còn muốn kéo thêm người khác tới làm phiền tôi phải không?”

“…”

Được rồi, Hạc Toại cũng hiểu lầm cô rồi, cô và Hoắc Sấm mới quen nhau được ba phút trước.

Chu Niệm vốn định giải thích nhưng cô chợt nhận ra, Hạc Toại vừa gọi tên cô sao?

Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên cô.

… Chu Niệm.

Cậu gọi đúng rồi.

Mắt Chu Niệm sáng lên, cô ngại ngùng cắn môi, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên trông vô cùng rực rỡ: “Hạc Toại, cậu nhớ tên tớ.”

Hạc Toại nhìn Chu Niệm, ngay sau đó, một tia sáng khẽ lóe lên trong mắt cậu nhưng lại chẳng để lộ dấu vết gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play