Trên đường trở về nhà, Chu Niệm ghé vào tiệm thuốc để trả hai đồng còn thiếu khi đi mua thuốc vào ngày hôm qua nhưng đến nơi cô lại được báo rằng đã có người thanh toán rồi.
Chu Niệm nghi ngờ hỏi: “Ai trả vậy ạ?”
“Là con trai của Hạc Thiên Đao.” Nữ nhân viên bán hàng trung niên đưa cho cô một tờ tiền năm mươi đồng chẵn rồi nói: “Cậu ta bảo dì đưa cái này cho cháu.”
Hạc Toại đã tới tiệm thuốc trả tiền sao?
Lúc này, tâm trạng của Chu Niệm rất phức tạp, cô cũng không biết nên vui hay buồn nữa.
Cậu đã dùng thuốc của cô.
Cậu lại tới đây trả tiền.
Cậu ấy luôn vạch rõ ranh giới giữa mình và người khác như vậy.
Đây chính là Hạc Toại sao?
Chu Niệm nhận lấy tiền rồi khẽ nói cảm ơn nhưng khi cô định rời đi thì lại bị dì nhân viên của tiệm gọi lại: “Chu Niệm à, cháu mua thuốc giúp con trai của Hạc Thiên Đao sao? Cháu là đứa trẻ ngoan, sao lại chơi với người như vậy chứ?”
Giọng nói của bà ấy đầy hoài nghi, còn xen lẫn sự dò xét và khinh thường đối với Hạc Toại.
Chu Niệm mím đôi môi hồng nhạt của mình lại, cô không trả lời bà ấy.
Cô sợ mình nói sai.
Cô cũng không thích chủ đề này.
Thấy cô im lặng không nói gì, dì nhân viên của tiệm lại nói tiếp: “Đứa bé ngoan, cháu nên học cách tránh xa thằng nhóc hư hỏng đó! Cháu không biết đâu, lúc cậu ta vào tiệm nhìn dì, dì còn cảm thấy sợ hãi… nổi hết cả da gà đấy…”
Lời cuối cùng lại nghe như lời lẩm bẩn than phiền.
Chu Niệm im lặng rời khỏi tiệm thuốc.
Tháng tư tràn ngập tiếng ồn ào, ríu rít của chim chóc, số lượng chim tới trấn tăng vọt. Có thể dễ dàng nhìn thấy những con chim đỗ quyên, chim én, chim hỉ thước ở đây.
Một con chim bói cá bay ngang qua đầu Chu Niệm, đậu ở mái hiên phía trước, đôi chân nhỏ của nó nhảy tới nhảy lui.
Con chim kia thật sự rất đẹp, cái đầu đen nhỏ bé tuy không có gì đặc biệt nhưng đôi cánh màu xanh lam được ánh mặt trời chiếu rọi lại trở nên tỏa sáng trông rất xinh đẹp.
Nhưng Chu Niệm lại không có tâm trạng ngắm nhìn chim, trong đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện khác.
Tất cả mọi người đều bảo cô hãy tránh xa Hạc Toại.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhiễm Ngân.
La Cường.
Dì nhân viên ở tiệm thuốc.
…
Ngay cả Hạc Toại cũng muốn cô tránh xa cậu một chút.
Nhưng càng như vậy, Chu Niệm lại càng không muốn làm theo. Từ bé đến lớn, cô luôn nghe lời, hoàn thành việc người lớn giao cô làm.
Cô lớn lên theo một quỹ đạo nghiêm khắc và chưa từng lệch hướng.
Nhưng nhờ Hạc Toại, Chu Niệm thấy những thứ mà bản thân cô chưa từng có… Là sự phóng khoáng, hoang dã, thoải mái, tự do như một cơn gió mạnh thổi mãi không tan ở nơi hoang dã.
Cô phải thừa nhận rằng mình đã bị cậu hấp dẫn, nếu không cô cũng sẽ không vẽ cậu.
Chu Niệm quyết định sẽ tìm cơ hội hỏi lại Hắc Toại một lần nữa.
Cô thật sự rất muốn vẽ cậu.
Không biết từ bao giờ, Chu Niệm đã về tới cổng nhà, cô ngẩn người kinh ngạc vì suốt đường đi cô đã nghĩ tới Hạc Toại.
Chu Niệm lắc đầu để xua tan mọi suy nghĩ rồi đẩy cửa đi vào, qua một khoảng sân trống là vào nhà chính.
Bên trong phòng khách có một chiếc bàn trà dài, trên bàn đang đốt hương.
Một cây hương trầm mảnh màu nâu nhạt đang cắm trong lư hương gốm hình cánh hoa, cây hương tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, dịu nhẹ của tiểu đậu khấu mang lại cảm giác thư thái, nhẹ nhàng.
Nhà cô dùng loại hương này hàng năm nên trên người Chu Niệm luôn vương vấn mùi hương của tiểu đậu khấu.
Mùi hương này rất được yêu thích, thỉnh thoảng sẽ có người tới hỏi cô dùng loại nước hoa gì.
Hương sắp cháy hết.
Chu Niệm tới bàn trà đốt một cây hương khác, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân của Nhiễm Ngân, âm thanh đặt mâm thức ăn xuống bàn vang lên và tiếng nói chuyện của Nhiễm Ngân: “Thất Cân, ăn cơm thôi.”
Chu Niệm cắm hương xong rồi nói: “Vâng.”
Ngồi xuống chiếc bàn vuông, trước mặt cô là những món ăn trông vô cùng ngon miệng: ruột già om, nấm hương xào, canh sườn hầm ngô.
Về khoản nấu ăn, Nhiễm Ngân thật sự rất giỏi, nấu ăn một tháng cũng không có bữa nào bị trùng món.
Nhiễm Ngân gắp một miếng ruột già bóng dầu vào bát của Chu Niệm: “Mau nếm thử xem.”
Nhìn miếng ruột già kia, Chu Niệm lập tức cảm thấy ê răng, cổ họng tiết ra nhiều nước bọt hơn, cô biết rõ đây là dấu hiệu của buồn nôn.
Cô không thích nội tạng, cho dù là nội tạng của loài động vật nào đi chăng nữa, cô cũng không thích.
Chỉ là cho tới bây giờ, cô không có sự lựa chọn khác.
Trước cái nhìn của Nhiễm Ngân, Chu Niệm gắp một miếng ruột già lên rồi chậm rãi đưa vào miệng.
Mùi tanh xộc thẳng lên não.
Chỉ cần Chu Niệm nhai thêm một chút nữa, cô sẽ không nhịn được mà nôn ra. Cũng may, cô đã có kinh nghiệm, trực tiếp nuốt thẳng xuống bụng.
Nhiễm Ngân cười hỏi: “Thế nào, ngon chứ?”
Chu Niệm cố nhịn cảm giác buồn nôn, cô vẫn mỉm cười, gật đầu nói: “Có ạ.”
“Đúng rồi.” Nhiễm Ngân chợt nhớ tới một chuyện: “Cuối tuần này mẹ phải tới thành phố xử lý chuyện bồi thường bảo hiểm của bố con nên có thể sẽ phải ở lại thành phố một đêm.”
“… Vâng.” Động tác nhai đồ ăn của Chu Niệm cũng chậm lại.
Nửa năm trước, Chu Tẫn Thương bất ngờ qua đời nhưng khi còn sống ông ấy đã mua rất nhiều gói bảo hiểm nhân thọ, tổng số tiền bảo hiểm đã hơn mười triệu.
Trước mặt, chưa có công ty bảo hiểm nào tiến hành bồi thường, tất cả đều đang chờ xử lý.
Nhiễm Ngân nói tiếp: “Đến lúc đó mẹ sẽ chuẩn bị thức ăn trước, chia thành từng phần nhỏ bỏ vào ngăn đông tủ lạnh, bao giờ con ăn thì lấy ra hâm nóng lại là được.”
Chu Niệm nhớ đến bố thì lại hơi thất thần.
“Thất Cân, con có nghe thấy không?” Nhiễm Ngân giơ đũa quơ trước mặt cô.
Hình ảnh thảm khốc về cái chết của Chu Tẫn Thương bỗng lóe lên trong đầu cô.
Chu Niệm rùng mình.
Bóng mờ của đôi đũa đã kéo Chu Niệm về hiện thực, cô vội vàng đáp: “Vâng mẹ.”
Khó khăn lắm mới kết thúc bữa trưa, Chu Niệm nhanh chóng lao lên lầu. Việc đầu tiên sau khi cô trở về phòng là chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Động tác mở nắp bồn cầu đã trở nên quá quen thuộc.
Chu Niệm quỳ trên nền gạch lạnh lẽo, bám vào thành bồn cầu rồi nôn thốc nôn tháo.
Còn chưa nôn xong, bỗng Chu Niệm nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, cơ thể cô run lên, trong mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Nếu để Nhiễm Ngân thấy cảnh cô nôn thức ăn sau khi ăn, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
“Thất Cân…”
Nhiễm Ngân đã đi vào phòng, giọng nói của bà ta càng lúc càng gần.
Cửa nhà vệ sinh mở hé, chỉ cần Nhiễm Ngân đi thêm vài bước, rẽ một chút là sẽ thấy Chu Niệm đang quỳ trước bồn cầu.
Ngay sau đó, Chu Niệm nhìn thấy đôi dép màu đỏ quen thuộc của Nhiễm Ngân…
Xong rồi.
Nếu bị phát hiện cô sẽ xong đời.
Không còn thời gian để suy nghĩ, Chu Niệm bật dậy theo phản xạ.
Ngay khi Chu Niệm vừa đứng lên, Nhiễm Nhân cũng tới khúc quẹo, xuất hiện ngay trước cửa phòng vệ sinh.
Chu Niệm đứng trước bồn cầu, bình tĩnh nói: “Sao vậy mẹ? Con đang chuẩn bị đi vệ sinh.”
Nhiễm Ngân không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Trong hai giây dài đằng đẵng đó, Chu Niệm đã tưởng tượng ra hậu quả nghiêm trọng nhất.
May mắn là Nhiễm Ngân không nhận ra điều gì bất thường: “Vậy con đi đi, xong ra đây mẹ con mình nói chuyện.”
Chu Niệm đóng cửa nhà vệ sinh lại, cô thầm thở phào nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô quay mặt sang nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương.
Chu Niệm bước nhanh tới trước bồn cầu, ấn nút xả nước.
Tất cả những thứ bẩn thỉu may mắn không bị phát hiện đã bị cuốn trôi, khiến cô có cảm giác vui mừng vì vừa thoát nạn.
Cô thật sự rất sợ bị Nhiễm Ngân phát hiện.
Cô luôn là niềm tự hào trong mắt của Nhiễm Ngân, cô không thể trở thành một đứa trẻ làm bà ta thất vọng.
Nhất là sau khi Chu Tẫn Thương qua đời, cô đã trở thành trụ cột tinh thần của Nhiễm Ngân, bà ta đã dành toàn bộ tâm huyết vào cô.
Cô phải cố gắng hết sức để làm Nhiễm Ngân hài lòng, cô phải ngoan ngoãn, hiểu chuyện và dốc hết sức nghe lời làm theo.
Sau khi Chu Niệm súc miệng xong, cô cố tình ở trong nhà vệ sinh một lúc rồi mới ra để tránh lộ sơ hở.
Năm phút sau, Chu Niệm mới mở cửa phòng để ra ngoài.
Trong phòng ngủ, Nhiễm Ngân đang đứng ở giữa phòng, chăm chú nhìn những bức tranh treo trên tường, trong mắt đầy vẻ tự hào.
Những bức tranh trên tường đều do Chu Niệm vẽ.
Tất cả đều đã được hoàn thiện, trong đó đa phần là những bức tranh vẽ phong cảnh thiên nhiên, núi non trùng điệp cùng những ngôi làng thoáng ẩn thoáng hiện được đặc tả bằng nét vẽ tinh tế, điêu luyện; cũng có những bức tranh sơn dầu với sắc thái nồng đậm, bức tranh mùa đông trên biển băng được phối màu một cách táo bạo nhưng mang đến hiệu ứng ấm áp, dịu dàng vô cùng bất ngờ. Ngoài ra, còn có những bức chân dung do cô tưởng tượng vẽ ra, có bức tranh vẽ một bé gái vui vẻ hoạt bát đang ngồi trên chiếc xích đu, từng đường nét trên bức tranh đều được khắc họa vô cùng sống động.
Chu Niệm đi tới sau lưng Nhiễm Ngân: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“À…” Nhiễm Ngân thu lại ánh mắt rồi xoay người nói: “Còn một chuyện mẹ quên nói với con, việc này liên quan tới chuyện bảo hiểm của bố con.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Nhiễm Ngân bình tĩnh nói: “Bên công ty bảo hiểm sẽ sắp xếp người tới hỏi quan hệ của mẹ và bố con bình thường như nào. Nếu như họ hỏi con, đến lúc đó con cứ nói đúng sự thật là được.”
Nói đúng sự thật…
Từ khi Chu Niệm bé tới nay, quan hệ của bố mẹ đều rất hòa hợp, hai người rất yêu nhau, thậm chí rất hiếm khi cãi vã.
Cô gật đầu rồi khẽ trả lời một tiếng: “Vâng.”
Nhiễm Ngân đi tới cạnh giường, bà ta giúp cô trải chăn gối: “Không còn chuyện gì nữa, con mau đi ngủ trưa đi.”
Chu Niệm: “Vâng.”
Chuyện ngủ trưa, Nhiễm Ngân có quy định nghiêm ngặt với cô, phải ngủ đủ nửa tiếng, không được ngủ quá bốn mươi phút. Bà ta nói nếu ngủ ít thì không có tinh thần nhưng ngủ nhiều lại càng uể oải hơn.
Chu Niệm cũng không biết quy định này có căn cứ khoa học không, còn cô chỉ cần làm theo là được.
Đúng chín giờ, tiếng chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên nhưng Chu Niệm vẫn đang chiến đấu với quyển bài tập Tiếng Anh vì cô chỉ còn lại vài câu điền chỗ trống cuối cùng là sẽ xong.
Mười phút trôi qua, Chu Niệm đóng quyển bài tập Tiếng Anh lại, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Mạc Nại vẫn chưa về.
Mạc Nại đã thu dọn xong sách vở, cô ấy đang đứng nhìn cô.
Chu Niệm chợt nhận ra: “A… Cậu đang đợi tớ sao?”
Mạc Nại cong môi rồi nở một nụ cười nhẹ: “Buổi trưa cậu có nói, tối tan học chúng ta sẽ về nhà cùng nhau.”
Đã lâu Chu Niệm không có bạn bè nên đương nhiên cô rất vui: “Được, tớ lập tức thu dọn xong đây.”
Mạc Nại gật đầu.
Chu Niệm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cô đeo chiếc cặp trắng lên vai rồi đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”
Mạc Nại lùi ra sau, nhường đường cho Chu Niệm.
Chu Niệm đẩy ghế vào trong gầm bàn rồi bước tới đi cùng Mạc Nại.
Buổi tối, hai cô gái sánh vai đi cùng nhau trên con đường trong trấn nhỏ.
Vì mới quen nên cả hai vẫn còn hơi dè dặt, lúc nói chuyện vẫn còn vẻ xa lạ và ngại ngùng. Đặc biệt là Mạc Nại, lúc nói chuyện cô ấy vô cùng cẩn thận, thể hiện rõ tính cách của người hướng nội sợ xã hội.
Mạc Nại lén nhìn Chu Niệm rồi chân thành nói: “Chu Niệm, cậu thật xinh đẹp, giống như nữ chính trong phim thanh xuân vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã bị vẻ xinh đẹp của cậu làm cho kinh ngạc.”
Thì ra biểu cảm đờ đẫn lúc ấy của Mạc Nại là vì cảm thấy kinh ngạc, Chu Niệm cảm thấy cô ấy rất đáng yêu: “Cảm ơn cậu.”
Im lặng một lúc, Mạc Nại nhìn lướt qua xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp của Chu Niệm, cô ấy ngưỡng mộ nói: “Hơn nữa, cậu còn rất gầy, cậu nặng bao nhiêu cân vậy?”
Chu Niệm có thói quen để bụng rỗng vào sáng thứ tư.
Hôm nay là thứ hai, tuần này cô vẫn chưa cân.
Chu Niệm nhớ lại cân nặng của mình vào tuần trước: “Vừa đúng 40 kg.”
“Thật là gầy…” Mạc Nại cảm thán: “Tớ không cao bằng cậu nhưng lại nặng 65 kg, lần nào tớ muốn giảm cân cũng đều thất bại. Chu Niệm, cậu có thể chỉ tớ cách làm thế nào để gầy đi không?”
Hình ảnh về những lần nôn mửa hiện lên trong đầu cô, ánh mắt Chu Niệm thoáng né tránh: “Cân nặng chỉ là một con số, cậu không cần cố gắng theo đuổi, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh là được.”
Một câu trả lời rất phổ thông.
Nếu là người nhạy cảm sẽ cảm thấy Chu Niệm giả tạo, không muốn nói cho người khác bí quyết giảm cân, sợ đối phương gầy đi. Nhưng may mắn Mạc Nại là người rất đơn giản, nghe Chu Niệm trả lời xong thì cũng chỉ hơi thất vọng nói: “Vậy sao, chỉ là tớ rất muốn giảm cân mà thôi.”
Mỗi lần ăn xong đều nôn ra, chỉ sống dựa vào thức ăn còn sót lại trong dạ dày nên muốn gầy đi cũng không khó. Chỉ là đây không phải mong muốn ban đầu của Chu Niệm.
Chu Niệm thầm thở dài, cô sẽ không nói cho bạn mới phương pháp giảm cân tiêu cực như này đâu.
Chỉ cần đi qua một cây cầu đá nữa là tới phố Nam Thủy.
Chu Niệm và Mạc Nại dừng lại bên lan can cầu, hai người đứng hóng gió đêm một lát. Trong lúc đó, hai người có trò chuyện về gia đình Mạc Nại.
Trước đây Mạc Nại luôn sống theo lối sống kinh Phật nhưng sau đó bố mẹ ly dị, cô ấy bị buộc phải về trấn nhỏ này, sống cùng bà nội.
Chu Niệm tò mò: “Sao cậu không chọn đi theo bố hoặc mẹ?”
Mạc Nại đặt hai tay lên lan can cầu, nhìn dòng nước lấp lánh dưới sông, ánh mắt cô ấy trở lên ảm đạm: “Bọn họ đều có gia đình riêng của mình, trong nhà của họ đều không có vị trí của tớ.”
“…”
Chu Niệm cảm thấy xót xa thay cho cô bạn, cô cảm thấy khả năng đồng cảm quá mạnh mẽ cũng không tốt lắm. Chỉ cần nghe về hoàn cảnh bất hạnh của người khác, cô còn cảm thấy đau lòng hơn cả những khó khăn mà bản thân phải chịu đựng.
Cô vội vàng an ủi cô bạn: “Cậu mới tới đây nên chưa quen, biết đâu một thời gian nữa cậu sẽ thích nơi này.”
Mạc Nại ừ một tiếng, giọng điệu vô cùng buồn bã.
Rất nhanh sau đó, Mạc Nại không muốn tiếp tục chủ đề gia đình nữa, cô ấy chuyển sang chủ đề khác: “Hôm nay ở trường tớ nghe các bạn nhắc rất nhiều đến một người.”
“Ai vậy?”
“Hình như họ gọi là chó điên? Mọi người bàn tán về người đó rất sôi nổi, tớ đã nghe thấy rất nhiều lần.”
Trong làn gió đêm thấm đẫm hương vị mát lạnh của nước sông, Chu Niệm hít sâu một hơi để sự mát mẻ dễ chịu ấy lấp đầy khoang ngực: “Cậu ấy không tên là chó điên, cậu ấy tên là Hạc Toại.”
“…”
“Hạc trong Tiên Hạc, Toại trong Thuận Toại, có phải nghe rất hay đúng không?”
Mạc Nại gật đầu rồi lại hỏi: “Vậy cậu ấy là người như thế nào?”
Chu Niệm cẩn thận nghĩ một lúc nhưng cuối cùng chỉ cười nói: “Tớ cũng không biết nữa.”
Tất cả mọi người trong trấn đều nói cậu ta là một người xấu, Chu Niệm từng tiếp xúc với Hắc Toại hai lần nhưng cô chỉ cảm thấy cậu ấy hơi ít nói, luôn giữ khoảng cách với người khác, khi đánh nhau thì lại ra tay rất mạnh. Ngoài những điều đó ra, cậu cũng không làm việc gì độc ác, hơn nữa cậu ấy còn rất kiên nhẫn dịu dàng đút cho mèo con đi lạc ăn.
Cũng vì vậy, Chu Niệm càng tò mò hơn bất kỳ ai khác, rốt cuộc cậu là người như thế nào.
…
Đi xuống cầu là tới phố Nam Thủy.
Cuộc sống của trấn nhỏ vốn thư thái và chậm rãi. Mới chín giờ hai mươi phút, con phố náo nhiệt ban ngày đã dọn dẹp đi nghỉ, hơn chín phần các cửa tiệm đều đã đóng cửa, chỉ lác đác còn lại một vài của tiệm vẫn đang sáng đèn.
Một trong số đó là tiệm mát xa của Tống Mẫn Đào.
Đèn điện của biển hiệu trước cửa tiệm mát xa vẫn sáng, ánh đèn mờ ảo chỉ đủ xé rách một góc của màn đêm.
Chu Niệm nhìn thấy một người đang đứng bên cạnh tấm biển hiệu, dù khoảng cách hơi xa, không thấy rõ mặt đối phương nhưng cô vẫn có thể nhận ra người kia qua dáng người, đó là Hạc Toại.
Dù không nhìn thấy mặt nhưng nhìn dáng người cô cũng có thể nhận ra Hạc Toại: Cao, gầy, vai rộng mà thẳng, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo vượt xa các ngôi sao trên tivi.
Chu Niệm để ý thấy cậu đang cầm một chai bia trong tay, cô lập tức dừng bước.
Cô nói với Mạc Nại ở bên cạnh: “Cậu ở đây đợi tớ một lát.”
“Được.” Mạc Nại cũng dừng lại, nhìn Chu Niệm bước nhanh về phía trước.
Khoảng cách dần rút ngắn lại, Chu Niệm có thể thấy rõ trong tay Hạc Toại là một chai bia tuyết.
Tấm biển hiệu cao ngang ngực Hạc Toại, cậu mặc một chiếc áo thun trắng và quần xám, một tay khoác lên góc biển hiệu, đứng nghiêng người cúi đầu chơi điện thoại.
Ánh sáng xanh từ điện thoại hòa vào ánh sáng vàng ấm của tấm biển hiệu chiếu lên mặt cậu, làm nổi bật lên những đường nét sắc sảo, bóng sống mũi cao mờ ảo in lên gò mã, tôn lên đường viền hàm sắc cạnh.
Cho dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, cậu đều đẹp không tì vết.
Ánh sáng từ tấm biển hiệu tạo thành một vòng tròn trên mặt đất, Chu Niệm bước vào vòng tròn đó cùng cậu, bóng cô cũng ngả xuống ngay cạnh bóng của cậu.
Chỉ là bóng của cô ngắn hơn Hạc Toại một đoạn, cũng nhỏ bé và trông gầy yếu hơn.
Mãi đến khi Chu Niệm chủ động lên tiếng, Hạc Toại mới nhận ra sự tồn tại của cô, cô khẽ gọi cậu: “Hạc Toại.”
Ngón tay thon dài đang lướt điện thoại của Hạc Toại dừng lại.
Chu Niệm chú ý thấy cậu thở dài, sau đó có vẻ hơi không kiên nhẫn nghiêng đầu sang một bên rồi mới đưa mắt nhìn thẳng vào cô.
Có thể thấy, chỉ cần cậu nghe thấy giọng là biết đó là cô, hơn nữa cậu còn cảm thấy điều này rất là phiền.
Lần này, hiếm lắm Hạc Toại mới mở miệng nói trước: “Cô lại muốn gì nữa?”
Chu Niệm chỉ vào chai bia trong tay cậu: “Thuốc hôm qua tớ đưa cậu có Cephalosporin đấy, uống Cephalosporin rồi thì không thể uống rượu, cậu có từng nghe qua câu này chưa?” ( truyện trên app t.y.t )
Hạc Toại nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh như băng càng làm nổi bật vết bỏng hình trăng lưỡi liềm chưa kịp lành trên sống mũi, trông cậu càng thêm u ám.
Lại là ánh mắt đáng sợ này.
Chu Niệm nghĩ thầm.
Cô vẫn kiên trì nói: “Cephalosporin và rượu, kết hợp là đi ngay.”
Hạc Toại tắt màn hình điện thoại rồi nhét điện thoại vào túi quần, cậu thờ ơ nhìn Chu Niệm: “Thế thì càng tốt, như vậy cô sẽ không thể làm phiền tôi nữa.”
Chu Niệm: “…”
Nếu là người khác nói câu này, Chu Niệm sẽ coi như một câu đùa nhưng người nói lại là Hạc Toại, cô cảm thấy đây không giống như một lời nói đùa.
Nhìn thái độ của cậu đối với vết thương của mình cũng đủ biết, đây là chuyện cậu có thể làm ra.
Có vẻ như cậu không yêu quý bản thân chút nào.
Nghĩ đến vết thương, Chu Niệm lại liếc mắt nhìn lên bàn tay phải đang khoác lên tấm biển hiệu của cậu.
Bàn tay thon dài, từng khớp xương rõ ràng đã được băng lại cẩn thận, ngay ngắn. Nhìn qua có vẻ không phải do cậu tự băng mà chắc hẳn là do mẹ cậu băng giúp.
Có lẽ vì trời sinh có tính bao đồng, Chu Niệm thu lại ánh mắt, cô còn định khuyên đôi câu vì dù sao đây cũng là chuyện chết người, không thể làm lơ được.
Nhưng Hạc Toại lại không cho cô cơ hội, cậu quay người rời khỏi vòng sáng hai người đứng chung rồi quẹo vào con hẻm bên cạnh tiệm mát xa, sau đó biến mất trong màn đêm.
Chu Niệm bất đắc dĩ thở dài.
Cô quay lại chỗ Mạc Nại, Mạc Nại tò mò hỏi: “Bạn nam đẹp trai đó là ai vậy? Sao tớ chưa từng gặp cậu ấy ở trường?”
Chu Niệm nhìn về phía đầu hẻm: “Đó chính là Hạc Toại.”
“À…” Mạc Nại hơi giật mình: “Cậu ấy đẹp trai như vậy, sao mọi người lại gọi cậu ấy là chó điên?”
Chu Niệm không muốn bàn tán sau lưng cậu, cô chỉ đáp: “Tớ cũng không biết.”
Mạc Nại lặp lại câu nói: “Thật sự rất đẹp trai.”
Chu Niệm ừ một tiếng.
Cô cẩn thận nhớ lại, số người gọi Hạc Toại là chó điện nhiều vô kể nhưng không mấy ai khen cậu đẹp trai cả.
Mạc Nại lại nói: “Chu Niệm, vừa rồi khi cậu đứng cạnh Hạc Toại, trông hai người rất xứng đôi, giống như đang đóng phim vậy.”
Lời này làm Chu Niệm cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Tớ và cậu ấy không phải mối quan hệ đó.”
Mạc Nại hơi sửng sốt, ánh mắt toát lên vẻ tinh nghịch: “Xin lỗi, tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Chu Niệm lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Thật ra, lúc này Chu Niệm cũng chưa nghĩ tới, sau này Hạc Toại thật sự sẽ trở thành nhân vật nam chính trong một bộ phim. Chỉ là, nữ chính ở bên cạnh cậu không phải là cô mà thôi.