Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Hộ đã dẫn theo người dồn ép tới ngay trước mắt họ, thấy Chu Niệm đứng phía trước Hạc Toại, gã bèn thấy lạ ồ lên: “Hạc Toại, hạng người như mày mà cũng quen được nữ thần hội họa của thị trấn chúng ta ư?”
“...”
“Mày và người ta không phải người cùng một thế giới đâu.”
Ai ở thị trấn cũng biết hai người nổi tiếng đỉnh cao này.
Tên chó điên cắn người ở phố Nam Thủy.
Và thiếu nữ hội hoạ ở ngõ Bắc Thanh.
Phố Nam Thủy và ngõ Bắc Thanh chỉ mất mười phút đi bộ, nhưng cô và cậu lại sống hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt.
Sương mù ướt lạnh len lỏi vào đôi mắt đen huyền sâu thẳm của chàng thiếu niên, kết thành dòng sông băng.
Đáy sông không có cá mà chỉ có sát ý.
Tiêu Hộ đút một tay vào túi quần, cà lơ phất phơ tiến lên phía trước, mỉm cười xấu xa với Chu Niệm: “Người đẹp bé bỏng ơi, sao em lại qua lại với chó điên thế? Nguy hiểm biết nhường nào chứ, nào, đến bên anh này, anh bảo vệ em.”
Lòng Chu Niệm chợt dâng lên cơn ớn lạnh, cảm giác mà tên này mang đến cho cô, quả thật vừa dung tục vừa sến sẩm.
Thế nhưng Tiêu Hộ vẫn cất bước đi về phía cô.
Thấy Tiêu Hộ càng ngày đến gần, Chu Niệm chỉ muốn trốn bèn vô thức lùi về sau, nhưng hoàn toàn quên mất rằng sau lưng vẫn còn một người nữa.
Thế là lưng cô áp sát vào một lồng ngực ấm áp.
Giây phút ấy, sống lưng Chu Niệm căng cứng, toàn thân đổ sụp tựa sát vào hơi ấm ấy.
Trong hai giây suy sụp tinh thần, cô mới hiểu rõ tình huống hiện tại — Rằng cô dựa thẳng vào lòng của Hạc Toại rồi.
Lưng cô mảnh khảnh thon gầy, cách một lớp áo hai dây mềm và mỏng, hình dáng xương hồ điệp khắc lên lồng ngực cậu.
Chu Niệm có thể cảm nhận rất rõ nhiệt độ của lồng ngực sau lưng mình, đó là nhiệt độ đến từ cơ thể Hạc Toại.
Chu Niệm quên luôn việc hít thở.
Khoảnh khắc này đây, tựa như có mấy chục hình ảnh tích tắc lướt nhanh như kính vạn hoa.
Lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc cơ thể với một người khác giới.
Còn... Còn với diện tích rộng như vậy nữa chứ.
Với khoảng cách gần như thế này, Chu Niệm ngửi được hương xà phòng thanh mát thoang thoảng trên người thiếu niên.
Cô ngửi ra được đó là mùi của Safeguard màu trắng.
Còn chưa kịp tìm lại hơi thở, Chu Niệm lại phát hiện mình đánh rơi nhịp đập con tim mất rồi.
Đánh rơi trong màn sương buổi sớm mai.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Người đẹp bé bỏng, nào, mau qua đây.” Tiêu Hộ vẫn đang tiếp tục đến gần: “Em xem em bị thằng chó điên đó dọa sợ đến nỗi mặt mày đỏ bừng rồi kìa.”
Nghe vậy, Hạc Toại lơ đễnh rũ mắt, trông thấy chiếc gáy thon dài mềm mại của cô, cô buộc tóc đuôi ngựa, dưới gáy vẫn còn sót lại vài sợi tóc con đen mun bung xõa, làn da mỏng trắng nõn như sữa bò nên chẳng thể giấu được đôi tai và gò má đỏ bừng.
Cô dựa sát vào lòng mình, có lẽ do sợ hãi nên bờ vai còn run lên khe khẽ.
Tiêu Hộ dừng lại trước mặt Chu Niệm, mỉm cười bỉ ổi: “Qua đây nào, anh bảo vệ em.”
Chu Niệm: “...”
Đúng ngay lúc Chu Niệm lúng túng không biết làm sao, bên vành tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp u ám của Hạc Toại: “Đừng cản đường.”
Chu Niệm ngơ ngác, nhất thời quên luôn sợ hãi và run rẩy.
Không chờ cô hoàn hồn, Hạc Toại đã nhấc chân chuẩn bị chen qua người cô.
Con hẻm rất hẹp.
Cậu chỉ có thể chọn nghiêng người chen qua Chu Niệm.
Lúc Hạc Toại lách người qua, trùng hợp Chu Niệm cũng quay mặt nhìn cậu, sau đó bèn cảm thấy có cơn mát lạnh sượt qua trán, là một thứ khá cứng.
Đó là thứ gì?
Tâm trí Chu Niệm nổ bùng như pháo hoa, đó là yết hầu của Hạc Toại.
Vậy có được xem là cô đã gián tiếp... Hôn yết hầu của cậu không?
Nếu tính kỹ lại thì là trực tiếp.
Toàn thân Chu Niệm cứng đờ, sau khi pháo hoa rực rỡ lụi tàn, tâm trí cô cũng trở nên trống rỗng.
Cũng may giờ không phải chiều hoàng hôn, nếu không thì rặng mây hồng trên tai Chu Niệm có thể bay vòng một đường đến chân trời phía tây rồi.
Cô vô thức nâng tay lên sờ mặt mình, ôi nóng thật đấy.
Chu Niệm ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng cao lớn gầy gò của Hạc Toại.
Hạc Toại không hề ngoảnh đầu lại nhìn cô, trông cậu có vẻ hoàn toàn chẳng nhận ra rằng hành động vô ý đó của mình đã khiến biển lòng cô dâng trào sóng lớn.
Lúc sóng biển xô tới, chỉ có mỗi Chu Niệm biết.
...
Xa xa vang lên tiếng chó sủa.
“Hạc Toại, bố mày đang gọi mày về ăn sáng kìa.” Tiêu Hộ liếm răng cười: “Mày không sủa hai tiếng đáp lại bố mày sao?”
“Hahahahaha.” Những người khác cũng phá lên cười ha hả.
...
Cuộc hỗn loạn bắt đầu trong dư âm của tiếng chó sủa ấy.
Tiêu Hộ giơ cây xẻng trên vai lên tẩn vào đầu Hạc Toại, đám còn lại cũng hùa tới như ong vỡ tổ, rất giống một một thế lực hiểm độc kéo đến buộc phải ứng chiến.
Chu Niệm sợ hết hồn, loạng choạng lùi về sau tận mấy bước.
“Hạc Toại...” Cô lo lắng gọi tên cậu.
Cũng không biết Hạc Toại có nghe thấy hay không, nói chung là cậu không hề quay đầu lại, hơn nữa cũng chẳng rảnh để quay lại.
Vì cây xẻng sắp múc vào mặt cậu rồi.
Hạc Toại bình thản nghiêng đầu, né cú múc đó của Tiêu Hộ rồi nhấc chân dài lên đá mạnh vào bụng gã.
Đã nói rất nhiều lần rồi, con hẻm này rất hẹp, hai người hoàn toàn không thể đứng song song nhau được, thế nên đàn em của Tiêu Hồ đứng một thành một hàng ở phía sau.
Hứng trọn một cú đá của Hạc Toại, Tiêu Hộ ngã thẳng lên tên đứng thứ hai, tên thứ hai lại ngã lên người tên thứ ba rồi kéo nhau ngã rạp xuống như quân cờ domino.
“A —!” Tiếng kêu đau liên tục vang lên.
“...”
Cánh tay cầm thùng họa cụ của Chu Niệm mỏi dần, chiếc thùng rơi xuống đất từ bao giờ cô cũng chẳng hay.
Đám người đó gọi cậu là chó điên cũng không phải là chuyện không có cơ sở.
Đây là lần đầu tiên Chu Niệm chứng kiến cậu đánh nhau, từng nắm đấm nện vào thịt, động tác quyết liệt hung tàn, đôi mắt ấy tràn ngập vẻ lạnh lùng tựa như một con sói cô độc liều chết một phen, chỉ cần thua là sẽ chết ngay.
Chu Niệm thấy cậu chỉ đánh người ta thôi mà đã làm mảng da trên đốt ngón tay trầy xước chảy máu, có thể thấy cậu dùng sức mạnh cỡ nào.
Gương mặt nhỏ nhắn của Chu Niệm tái mét, cúi xuống xách thùng họa cụ lên lại.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy Hạc Toại phía trước đã ngồi lên mông Tiêu Hộ, Tiêu Hộ nhếch nhác nằm úp mặt xuống đất, hai tay bị Hạc Toại bẻ ngược ra sau.
Hạc Toại chỉ hơi dùng chút sức là Tiêu Hộ đã đau đến mức kêu la oai oái.
Hạc Toại thở dốc nặng nề, ngực phập phồng với biên độ khá lớn, nhưng lại lờ mờ toát ra sự vui vẻ: “Tiêu Hộ, năm người là nhân số cực hạn mày có thể triệu tập được, nhưng không phải là cực hạn của tao.”
Tiêu Hộ mặt mũi lấm lem: “...”
Ngày hôm ấy, cuối cùng Chu Niệm không báo cảnh sát, trái lại là người Tiêu Hộ dẫn theo đã báo.
Chu Niệm nghe thấy tên đó gâng cổ quát to, nói vào điện thoại một cách khoa trương: “Đến đây nhanh lên, ở đây sắp đánh chết người rồi.”
Nói ra cũng không sợ bị chê cười.
Sáu đánh một, còn sắp bị đánh chết nữa.
Chu Niệm ngẩn ngơ là đang nhịn cười đấy.
Cảnh sát đến đã là chuyện của mười lăm phút sau, xe cảnh sát đỗ ngay đầu hẻm, đám người kia như thấy được vị cứu tinh, đỡ Tiêu Hộ xông đến trước mặt cảnh sát cáo trạng.
“Chú cảnh sát ơi, bọn cháu bị đánh!”
“Ai báo cảnh sát?” Cảnh sát hỏi.
“Là cháu.” Một chàng trai mặc áo sơ mi ca rô sọc đỏ giơ tay trả lời: “Chú cảnh sát, cháu cảm thấy một cây răng của cháu bị lung lay rồi.”
“Ai đánh các cậu?”
Bọn chúng dồn dập quay đầu lại chỉ vào Hạc Toại trong hẻm.
Hạc Toại vẫn đang đứng ở đoạn giữa con hẻm, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, mái tóc đen hơi rối rũ xõa trước trán.
Gương mặt cậu đầy những vết thương nho nhỏ, mấy vết xước đỏ và vài vết bầm xanh nho nhỏ nằm rải rác trên làn da trắng lạnh trông vô cùng gai mắt.
Băng gạc trên tay phải còn bị bung ra trong cuộc hỗn loạn, hiện cậu đang cúi đầu quấn lại miếng băng gạc dính bụi xám lên lòng bàn tay.
Cậu làm rất sơ sài, chỉ cần quấn hết vòng này đến vòng khác lên vết thương là được.
Chu Niệm nhìn xuyên qua khe hở rộng toác của băng gạc, thấy được vết thương nơi lòng bàn tay của cậu, máu thịt đỏ tươi nhầy nhụa, mép da cuộn lên trắng tát, có thể thấy thậm chí cậu còn chẳng thực hiện thao tác khử trùng cơ bản nhất.
Cậu xem thường bản thân, xem thường sức khỏe của chính mình như vậy.
Huống chi băng gạc đã rất bẩn rồi mà cậu còn quấn nó lên lòng bàn tay, nói là coi khinh cũng chẳng quá.
“Các cậu nói một mình cậu ta đánh sáu người các cậu ra nông nỗi này à?”
“Các cậu có muốn nghe thử mình đang nói gì không?”
“Chuyện này hợp lý sao?”
...
Giọng nói của cảnh sát vang lên ngoài đầu hẻm, nhưng lần này, Chu Niệm không còn thấy buồn cười nữa.
Chu Niệm nhấc chân bước vội đến trước mặt Hạc Toại: “Vết thương này của cậu không thể băng bó qua loa như vậy được.”
Hạc Toại cúi đầu quấn băng gạc, không thèm ngó ngàng gì đến cô.
Chu Niệm lại nói tiếp: “Phải khử trùng, sau đó băng lại bằng băng gạc sạch.”
Hạc Toại vẫn không quan tâm.
Thế nhưng Chu Niệm vẫn kiên trì: “Nếu không sẽ bị viêm nhiễm, không xử lý kỹ phải cắt tay đi đó.”
Hạc Toại làm như không nghe, chẳng thèm nhìn Chu Niệm lấy một cái.
Chu Niệm cảm thấy người đứng trước mặt mình lúc này đây là một tòa thành trì cao không thấy nóc.
Thành trì đen ngòm, bên trên chẳng những không có cửa mà ngay cả ô cửa sổ cũng chẳng có nốt.
Đúng ngay lúc cô còn định nói thêm gì đó thì hai chú cảnh sát đã nối đuôi nhau tiến vào con hẻm, bảo muốn đưa Hạc Toại về đồn lập biên bản tìm hiểu vụ việc.
Hạc Toại vẫn trưng bộ dạng thờ ơ đó, không đáp lại, quấn bừa băng gạc hai cái cho xong rồi đi theo cảnh sát.
Con hẻm nhanh chóng chỉ còn lại mình Chu Niệm.
Và một bé mèo mun trên mái hiên từng được cậu cho ăn.
Lúc Chu Niệm rời khỏi con hẻm nhỏ, sương sớm đã tan, ánh ban mai quang đãng, màu trời trong xanh thấm nhòe khắp chốn.
Chỉ có Chu Niệm biết rằng —
Là Hạc Toại đã xua đi màn sương mù của buổi sáng hôm ấy.
Thiếu niên chẳng sợ hãi điều chi.
-
Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Chu Niệm vô thức đi chậm lại rồi nhìn vào bên trong, chú ý đến thuốc đỏ và cồn bày trên kệ kính.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không đi vào, mà thẳng tiến rời đi.
Năm phút sau.
Nữ nhân viên bán hàng độ tuổi trung niên của tiệm thuốc đang tựa vào tủ quầy bằng kính gặm bánh bao cuộn hoa thì có một bạn nữ đeo bảng vẽ vén rèm cửa bằng nhựa trong suốt lên, ngược nắng đi vào.
Rất gầy rất trắng, đôi chân bên dưới chiếc quần short jean thon thả giống hệt trong truyện tranh.
Ở thị trấn này, chỉ có một người lúc nào cũng đi kè kè với bảng vẽ, dù cô đi ngược nắng không nhìn rõ khuôn mặt, nữ nhân viên bán hàng vẫn có thể nhận ra: “Nhóc con Chu Niệm, cháu muốn mua gì?”
“Dạ bông băng thuốc đỏ ạ.” Chu Niệm dừng lại trước tủ quầy bằng kính, nói năng dịu dàng: “Với thêm một ít thuốc kháng sinh, cảm ơn dì.”
Nữ nhân viên bán hàng quay người đi lấy thuốc trong tủ: “Cháu lấy Cephalosporin hay là Amoxicillin?”
Chu Niệm ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ hỏi: “Loại nào tốt hơn ạ?”
“Thuốc kháng sinh đều như nhau cả thôi.”
Chu Niệm cũng không biết nó có gì khác nhau: “Vậy lấy Cephalosporin đi ạ.”
Nữ nhân viên bán hàng: “Được.”
Bỏ dược phẩm vào túi xong, nữ nhân viên bán hàng đưa túi cho Chu Niệm: “Năm mươi hai đồng.”
Chu Niệm chỉ mang có năm mươi.
Hai đồng còn thiếu này cũng đã đủ khiến cô đỏ mặt ngay tức khắc, dè dặt nói: “Dì ơi, trưa mai cháu tan học sang trả thêm hai đồng được không ạ?”
Doanh thu của tiệm thuốc đều phải nhập vào máy tính, thiếu một xu cũng phải tự bù vào, nếu là người khác chắc chắn là không được, nhưng Chu Niệm thì khác, cô là một đứa trẻ ngoan được mọi người công nhận, không chỉ đẹp người mà thành tích học tập cũng tốt, nhất là khi cô còn có tài năng hội hoạ, biết bao người trông mong Chu Niệm là con của họ thì tốt biết mấy.
Thế là nữ nhân viên bán hàng mỉm cười thân thiện: “Được chứ.”
Chu Niệm trưng gương mặt mỏng phớt hồng, rất ngại ngùng nói: “Cảm ơn dì.”
Rời khỏi tiệm thuốc, Chu Niệm định đến chỗ hôm qua tiếp tục vẽ tranh tả thực, nhưng lúc đi ngang phố Nam Thủy lại đổi ý.
Phố Nam Thủy dài thênh thang vẫn luôn nhộn nhịp, các cửa hàng buôn may bán đắt, La Cường vẫn ngồi nhai kẹo cao su trước cửa tiệm dầu thực vật của nhà mình.
Chu Niệm dừng chân trước tiệm dầu thực vật, phía trước bàn chân cô bày một hàng dầu ăn.
La Cường thấy Chu Niệm bèn chủ động chào hỏi: “Hi, Chu Niệm, cậu lại ra ngoài vẽ tranh tả thực à.”
Chu Niệm mỉm cười lịch sự: “Cậu có biết nhà của Hạc Toại ở đâu không?”
Thị trấn nhỏ chỉ rộng có bấy nhiêu thôi, Chu Niệm biết Hạc Toại ở phố Nam Thủy nhưng không biết cụ thể nằm ở căn nào.
La Cường: “Tớ biết, nhưng cậu hỏi nhà cậu ta làm gì?”
Sau đó còn hỏi thêm một câu: “Cậu còn muốn tìm cậu ta?”
Chu Niệm không nói nhiều, chỉ nhỏ nhẹ ừm một tiếng.
La Cường để ý thấy túi thuốc trên tay cô, như đột ngột hiểu ra: “À, cậu tặng thuốc cho cậu ta.”
Chu Niệm không phủ nhận: “Cậu ấy ở đâu?”
La Cường giơ tay chỉ cho cô: “Có thấy tiệm rửa chân mát xa ở cuối phố kia không?”
Chu Niệm nhìn theo hướng cậu ấy chỉ.
Cửa tiệm đó không gắn bảng hiệu trên nóc mà chỉ đặt một hộp đèn thẳng đứng trước cửa.
Bảng hiệu cũng chẳng được thiết kế gì, chỉ đơn giản là nền trắng chữ đỏ, không phải màu đỏ tươi ban đầu mà phai thành màu đỏ son ảm đạm do hứng chịu sương gió lâu ngày.
Hàng chữ màu đỏ son có tổng cộng bốn chữ: Rửa chân, mát xa.
Bên dưới còn có một dãy số điện thoại gồm 11 chữ số.
Là số của chủ tiệm.
Chu Niệm nhìn lướt qua số điện thoại đó, hỏi La Chường: “Cửa tiệm đó rồi sao?”
La Cường nói: “Đó là cửa tiệm do mẹ của Hạc Toại mở.”
Nghe đến đây, Chu Niệm lại nhìn về phía cửa tiệm đó: “Cậu ấy ở đó sao?”
“Đương nhiên không phải.” La Cường lại chỉ tiếp cho cô: “Cậu quẹo vào con hẻm bên cạnh tiệm đó xong đi thẳng, nhà của cậu ta nằm bên phải ở cuối hẻm.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Chu Niệm thẳng tiến về cuối phố Nam Thủy, lúc đi ngang qua cửa tiệm của mẹ Hạc Toại còn ngó vào một cái.
Cửa tiệm có quy mô không lớn, cũng chỉ tầm năm mươi mét vuông, bên trong bày ba chiếc giường rửa chân, hai giường đấm bóp, sau đó cô nhìn vào sâu vào trong thì thấy có một bức màn bằng vải nhung đỏ thẫm to đùng rũ xuống sát đất, hoàn toàn che hết không gian còn lại.
Cũng không biết phía sau bức màn đó là gì, chắc là nhà vệ sinh, Chu Niệm nghĩ thế.
Chu Niệm rẽ vào đầu hẻm nằm kế bên tiệm mát xa, khung cảnh hiện ra trước mắt cô là một con hẻm nhỏ nền lót đá xanh thường gặp ở trấn Hoa Doanh.
Nền đá xanh bất quy tắc được ghép lại với nhau và kéo dài về phía trước, hai bên là những căn nhà áp mái với khoảng sân trong, giống hệt nhà Chu Niệm, dân cư ở thị trấn đều sống trong căn nhà có khoảng sân và gác xếp.
Một ngày trước trời đổ mưa gột rửa, nên nền đá xanh bóng loáng.
Chu Niệm bước qua từng mảng đá sáng bóng và rồi dừng chân ở cuối con hẻm, nơi ấy có một chiếc ghế đá bắt ngang, khoảng đất dưới chân ghế không tiếp xúc với ánh mặt trời nên phủ đầy rêu xanh ẩm thấp.
Phía bên tay phải chính là nhà của Hạc Toại.
Một cánh cửa gỗ cũ kỹ sừng sững trước mắt Chu Niệm, trên cửa không có chữ phúc, cũng không dán hình môn thần, hai bên cũng chẳng treo câu đối.
Không hề có chút sức sống nào, trái lại rất giống một căn nhà bỏ hoang không ai ở.
Chu Niệm ngồi xuống ghế đá, để túi thuốc và thùng họa cụ sang kế bên mình rồi đặt bảng vẽ lên chân.
Cô định vẽ ở đây, vừa vẽ vừa chờ Hạc Toại về nhà để đưa thuốc cho cậu. ( app truyện TᎽT )
Khung cảnh xuất hiện trên tranh vẽ của Chu Niệm vào hôm ấy là con đường lót đá xanh dài miên man.
Cô vẽ cực kỳ sinh động, cứ ngỡ như một bức ảnh vừa được chụp lại.
Thời gian nhanh chóng đến ban trưa, trời đứng bóng.
Con hẻm bị ánh nắng sáng choang choang lấp đầy, Chu Niệm đang dọn dẹp họa cụ thì nghe thấy phía trước vang lên tiếng bước chân, đôi mắt long lanh ấy vô thức bừng sáng.
Cô lập tức ngẩng đầu lên.
Có người đến rồi.
Nhưng đó không phải là Hạc Toại.
La Cường thấy Chu Niệm ngồi trên ghế đá cũng khá ngạc nhiên: “Sao cậu còn ở đây?”
Chu Niệm mím môi, nói: “Vẫn đang chờ Hạc Toại.”
“Đừng chờ nữa.” La Cường xua tay: “Cậu ta sống bụi đời gần chết, có khi tận mấy hôm không về nhà, chờ cũng uổng công thôi, có thể gặp được hay không phải dựa vào may mắn.”
“...” Chu Niệm im lặng một hồi rồi hỏi: “Sao cậu biết?”
“Tớ sống đối diện nhà cậu ta mà.”
À, thì ra căn bên trái là nhà của La Cường.
La Cường chú ý thấy trong túi thuốc có một hộp Cephalosporin, bèn rảnh rỗi tán gẫu: “Hộp đó hơn ba mươi nhỉ, Chu Niệm, mẹ cậu cho cậu nhiều tiền tiêu vặt lắm à?”
Chu Niệm sực nhớ lại cảnh trả tiền ở tiệm thuốc, thấy hơi ngại: “Cũng không nhiều, còn thiếu hai đồng chưa trả.”
La Cường tặc lưỡi: “Không hổ là cậu, ngay cả ở tiệm thuốc mà cũng cậy nhờ nhan sắc được.”
Chu Niệm: “...”
Hai người đang trò chuyện thì lại có tiếng bước chân vang lên trên nền đá xanh sáng bóng.
Chu Niệm bèn quay đầu nhìn sang.
Lần này, cuối cùng bóng hình ấy cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Hạc Toại đút một tay vào túi đi về phía họ, thân hình cao ráo gầy gò, bờ vai đã rộng lại còn thẳng tắp, đôi chân dài thong thả bước đi, dáng vẻ ấy quả thật trông cực kỳ lười nhác.
Rõ ràng lúc này ánh nắng gay gắt nhưng trong mắt cậu vẫn là sự lạnh lùng không đặt thứ gì vào mắt.
Chu Niệm bỏ họa cụ trên tay xuống, cầm túi ni lông đựng thuốc trong tay.
Cậu bước từng bước đến gần, chiếc túi cũng phát ra âm thanh sột soạt, là Chu Niệm siết chặt ngón tay phát ra âm thanh.
Lúc cậu gần ngay trước mắt, Chu Niệm bèn nhỏ nhẹ gọi: “Hạc Toại.”
Nhưng Hạc Toại không dừng lại, mặt mày vô cảm lướt ngang qua Chu Niệm đi đến trước cửa nhà mình, móc nửa túi thức ăn mèo trong túi quần ra, kế đó là một xâu chìa khóa.
Một tay cậu cầm thức ăn mèo, bàn tay quấn băng gạc dính bụi xoay xâu chìa khóa để tìm chìa khóa nhà, trong lúc tìm kiếm xâu chìa khóa vang lên tiếng leng keng giòn giã.
Trong âm thanh giòn tan liên hồi ấy, Chu Niệm tiến lên một bước đưa thuốc ra: “Thuốc mua cho cậu này.”
Hạc Toại cúi đầu, đốt xương thứ bảy nhô rõ trên gáy, vẫn đang rũ mắt tìm chìa khóa nhà mà không thèm để ý đến Chu Niệm, thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy một lần.
La Cường đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa bèn gom can đảm tiến lên: “Chó đ —” Cậu ấy líu lưỡi, sau đó lập tức đổi thành: “Hạc Toại, hà tất gì cậu phải thế?”
“...”
“Chu Niệm người ta đặc biệt mua thuốc cho cậu, không mang đủ tiền còn thiếu tiệm thuốc hai đồng nữa đấy!”
Hạc Toại đã tìm thấy chìa khóa nhà, chiếc chìa khóa bằng đồng thau tôn lên đầu ngón tay trắng nõn của cậu, Hạc Toại cắm chìa khóa vào ổ khóa nhưng không vội mở.
Cậu dừng động tác lại, ngước mắt nhìn sang với ánh mắt hết sức lạnh lùng: “Tôi có bảo cô ta mua thuốc à?”
Cậu nhìn La Cường để nói nhưng lại khiến toàn thân Chu Niệm lạnh lẽo như thể cái rét trải ngàn dặm và sương giá phủ vạn trượng chẳng qua cũng chỉ là một thoáng ngắn ngủi trong mắt cậu mà thôi.
La Cường quay mặt sang, thì thầm ai oán với Chu Niệm: “Cậu coi kìa, đã bảo cậu cách xa cậu ta chút mà...”
Lòng Chu Niệm rối rắm hỗn tạp, cô không tiếp lời nhưng vẫn luôn nhìn Hạc Toại.
Trùng hợp thay, lúc ấy Hạc Toại quay sang nhìn thẳng mặt của Chu Niệm bằng ánh mắt chẳng chút ấm áp đó, thế là hai người nhìn nhau, nhưng rồi những thứ đôi môi mỏng của cậu thốt ra lại là những câu từ lạnh lùng đẩy người khác ra xa nhất:
“Có lẽ cô nên nghe lời cậu ta.”
“Cách xa tớ ra chút.”