Chu Niệm không để ý đến thay đổi cực nhỏ trong mắt Hạc Toại, đến khi cô nhìn rõ, trong mắt cậu chỉ còn sự lạnh lẽo như mưa giông kéo đến. Hoắc Sấm đứng ở trước mặt Hạc Toại, bị dáng vẻ của Hạc Toại dọa cho run rẩy, biến thành một cái sàng hình người.

Sau đó, Chu Niệm đã thấy Hoắc Sấm bị dọa đến khóc. 

Được rồi, Chu Niệm biết dáng vẻ của Hạc Toại thật sự rất đáng sợ, lần đầu cô thấy cậu cũng bị dọa sợ, hơn nữa cô còn bị mắng là đồ ngốc. 

Lần này, Chu Niệm có ấn tượng khác sâu sắc hơn. 

Hoắc Sấm nghe Chu Niệm cười nói với Hạc Toại mới nhận ra Chu Niệm và Hạc Toại không quen nhau. Vậy nên Hoắc Sấm mất đi hy vọng, lau nước mắt rồi quay đầu chạy như điên, chạy thẳng ra ngoài hẻm nhỏ. 

Cuối hẻm chỉ còn lại hai người là Chu Niệm và Hạc Toại. 

Chịu thôi, tạm thời Chu Niệm cũng không thể đồng cảm với Hoắc Sấm được, cô còn phải nói về chuyện hội họa với Hạc Toại: “Hạc Toại ——”

Cô vừa gọi tên cậu, lời muốn nói đã bị cậu dùng ánh mắt lạnh lẽo cắt ngang.

“Nếu cô không muốn vừa khóc vừa rời đi thì nên im miệng đi.” Lúc Hạc Toại nói như thế, vẻ mặt cậu rất bình thường, nhưng ai cũng hiểu, chắc chắn cậu là loại người nói được làm được. 

Chu Niệm lại không chịu tin, cô cười ngọt ngào bước đến gần: “Cậu cũng đâu có đánh con gái.” 

Hạc Toại không để ý đến cô, cậu mò trong túi quần màu xám tro ra một xâu chìa khóa. 

Chu Niệm cố mạnh mẽ bước đến gần cậu thêm một bước, cô nhút nhát nói: “Vẫn là chuyện lần trước tớ nói với cậu đó, tớ muốn vẽ tặng cậu một bức tranh.” 

Còn đưa ra ngón trỏ để nhấn mạnh: “Thật đó, một bức thôi mà.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Hạc Toại thờ ơ, giống như hoàn toàn không nghe Chu Niệm đang nói gì, cậu thoải mái lấy ra một chiếc chìa khóa cửa trong xâu chìa khóa. 

Trong đáy mắt của mình, cậu nhìn thấy đôi chân gầy gò trắng nõn của cô gái đang dè dặt đến gần. 

Cô muốn bước thẳng đến bên cạnh cậu. 

“Sao cô biết tôi không đánh con gái?” Hạc Toại lên tiếng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo. 

Chu Niệm chợt run lên, bàn chân đang định bước đến lập tức rụt trở về. 

Trong ánh sáng nhẹ nhàng xung quanh, hạt bụi trong không khí cũng lơ lửng dịu dàng, Chu Niệm đứng trong ánh sáng, đôi mắt long lanh vô cùng trong veo: “Tớ không tin.” 

Hạc Toại vừa cắm chìa khóa vào ổ. 

Nghe vậy, cậu quay đầu, đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm Chu Niệm, cái nhìn sắc bén: “Không tin?” 

Chu Niệm như bị nghẹn lại, cho dù từng đối mặt với cậu rất nhiều lần nhưng cô vẫn sợ hãi ánh mắt của cậu.   

Yên lặng hai giây.    

Cô thấy Hạc Toại cố ý dùng sức để xoay chìa khóa, lúc rút chìa khóa bằng đồng ra, cậu cũng lạnh lùng lên tiếng: “Vậy cô có muốn thử xem thế nào không?” 

Chu Niệm rụt cổ, trông như con thỏ bị hoảng sợ, cô khẽ nói: “Không, không cần đâu.” 

Ánh mắt Hạc Toại âm trầm nhìn Chu Niệm, cậu nâng tay, năm ngón tay thon dài đè lên cửa gỗ, sau đó mạnh mẽ đẩy ra. 

Cánh cửa trong tay cậu nhanh chóng được đẩy ra, nó đụng vào mảng tường phía trong, mảng bụi tường lập tức rơi xuống. 

Chu Niệm hiểu rõ, Hạc Toại đang muốn cho cô thấy “vẻ mặt”, ý muốn cảnh cáo cô, đừng làm phiền cậu nữa, nếu không cô cũng sẽ có kết cục như tấm ván cửa này vậy. 

Hạc Toại lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, cậu không nhìn cô nữa mà nhấc chân bước vào trong. Chu Niệm nhìn cậu đóng cửa lại, sau đó là tiếng then cửa cài thật chặt từ bên trong.  

Xem ra cậu thật sự không muốn cho cô một chút cơ hội nào cả. 

Lần này thật sự phải đổi người mẫu khác rồi.

Chu Niệm đứng ngẩn ngơ một hồi, lúc cô đang định rời đi thì bên cạnh lại vang lên tiếng một người đàn ông: “Cô bé, cô tìm ai thế?” 

Đột nhiên có tiếng người khiến Chu Niệm giật mình. 

Sao người này đi mà không có tiếng động thế? 

Cô quay đầu, nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, trắng đến mức không giống mặt người sống.

Người đứng trước mặt Chu Niệm là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người rất cao, gầy đến mức giống như một cây củi. Mặt của người này trắng bệch, hai gò má và thái dương lõm xuống rất nhiều, mặt cũng gầy như cây củi, dưới mắt có cả bọng mắt màu vàng đen, ở cằm và cổ dài có mấy nốt mụn màu nâu, trông như một bộ xương khoác da.

Dù là lần đầu tiên thấy người đàn ông này, Chu Niệm vẫn nhanh chóng tìm được một cái tên và gương mặt này trong đầu. 

—— Hạc Thiên Đao. 

Dáng vẻ của ông ta giống hệt như người trong phim tuyên truyền phòng chống ma túy chiếu ở trong trường học.

Một con nghiện đang sống sờ sờ trước mặt cô.  

Chu Niệm rất sợ, cô lùi về phía sau một bước theo bản năng, cũng không thể vờ bình tĩnh được: “Không tìm ai cả.” 

Giọng nói cũng đang phát run. 

Hạc Quảng toét miệng cười với Chu Niệm, lộ ra hàm răng vàng ố không đều. 

Trong phim tuyên truyền, miệng của mấy người kia cũng không đáng sợ bằng lúc tận mắt nhìn thấy, Chu Niệm vừa nhìn đã hét chói tai: “A ——”

Hạc Quảng ngơ ra, không ngờ Chu Niệm sẽ hét chói tai như vậy, ông ta giơ một ngón tay lên: “Một cô gái như cô sao mà hét to thế! Cô nói cô tìm ai là được mà? Đứng trước cửa nhà tôi, có phải tìm con trai tôi không?” 

Chu Niệm siết chặt cán dù che nắng trong tay, ngón tay trắng bệch run rẩy. 

Ngay lúc này, tấm ván cửa bên cạnh Chu Niệm đột nhiên bị người bên trong kéo ra, cô hoảng hốt quay đầu, đôi mắt sợ hãi đối mặt với ánh mắt đen sâu thẳm của Hạc Toại. 

Giây phút đó, Chu Niệm như thấy cứu tinh, cô cũng không sợ Hạc Toại có đánh mình thật hay không mà nhấc chân bước đến bên cậu, nhưng chỉ một bước dài này thôi, mặt cô đã nóng bừng, không dám cử động thêm nữa. 

Một tay Hạc Toại chống trên cửa gỗ, tay khác chống eo, lộ ra lòng bàn tay trắng nhợt và xanh nhạt.  

Giữa Chu Niệm và cậu là một bậc cửa thật cao. 

Cô vừa quay đầu, nhìn thấy Hạc Toại đang nhìn Hạc Quảng không chớp mắt. 

Đó là một ánh mắt rét lạnh, khiến người đứng nhìn thôi cũng cảm thấy bàn chân như bị đóng băng. 

Đến hôm nay Chu Niệm mới biết, thì ra sẽ có người con trai nhìn bố mình như vậy, ánh mắt kia như có thể gặm nhấm, ăn sống người kia không còn sót lại một thứ gì. 

“Bạn con à?” Hạc Quảng phá vỡ bầu không khí yên lặng, ông ta cười lấy lòng với Hạc Toại. 

“...” Ánh mắt Hạc Toại hung ác, không nói một lời. 

Chu Niệm ở bên cạnh cũng thấy hơi sợ, nhưng cũng có cảm giác mới lạ, bố ở trước mặt con trai lại phải cẩn thận lấy lòng, giống như giây tiếp theo ông ta có thể thốt ra một đống lời nịnh hót. 

“Sao con không mời con gái nhà người ta ngồi chơi thế?” Hạc Quảng tiếp tục nói, gương mặt vẫn lộ ra nụ cười lấy lòng. 

“...” Cánh môi mỏng của Hạc Toại khẽ nhếch lên, giọng nói lại mỉa mai, sâu xa: “Vào nhà? Nhà của ai, nhà của ông à?” 

Hạc Quảng bị cậu nói như vậy thì câm miệng, con ngươi láo liêng nhìn Chu Niệm một hồi, chợt vỗ đầu một cái: “—— Ôi trời, cô là cô bé vẽ rất giỏi có phải không nhỉ.” 

Ông ta nhướn cổ về phía trước dò xét một hồi, lại cười hỏi Chu Niệm: “Tiền bồi thường bảo hiểm của ba cô chắc được nhiều lắm nhỉ? Xem ra nhà cô giàu to rồi, sau này sẽ được sống giàu sang phú quý.” 

Lời chế giễu tràn ngập sự tư lợi này khiến Chu Niệm hơi khó chịu. 

Cái chết của Chu Tẫn Thương đã đả kích cô rất nhiều, phải mất hai tháng cô mới thoát khỏi chuyện này, bây giờ ở trong mắt người ngoài, sinh mạng của bố cô chỉ để đổi lấy tiền bồi thường kếch xù mà thôi. 

Mũi cô đau xót, có hơi muốn khóc.   

“Cốc cốc ——”

Hạc Toại cong ngón tay gõ lên cửa gỗ hai cái. 

Chu Niệm ngẩng đầu theo bản năng, thấy rõ đường nét dưới cằm của cậu và vẻ mặt cười như không cười. Hạc Toại không nhìn cô mà nhìn chằm chằm Hạc Quảng, ánh mắt sâu xa: “Vậy ông có muốn cho tôi cũng được sống cuộc sống giàu sang phú quý không?”

“...”

Lời này rõ ràng là muốn kêu Hạc Quảng cũng đi chết đi, sắc mặt Hạc Quảng hơi thay đổi, cũng không còn cười nữa, lúc ông ta không cười, gương mặt nhợt nhạt càng giống cương thi hơn. 

Hạc Quảng lại liếc nhìn Chu Niệm, khoanh tay bước vào cửa, đi ngang qua Hạc Toại đang đứng ở trong. 

Đến khi không thấy bóng lưng gầy trơ xương của Hạc Quảng nữa, Chu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm. 

Ban nãy Hạc Toại bảo vệ cho cô nhỉ?

Chu Niệm vừa định lên tiếng cảm ơn thì cổ tay cô lại bất ngờ bị đau xót. Cô cúi đầu nhìn, phát hiện Hạc Toại đang nắm lấy cổ tay mình. 

Hạc Toại không dùng sức quá lớn, nhưng Chu Niệm rất sợ đau, chỉ thấy đau một chút thôi đã bị sợ hãi. 

“Hạc Toại, cậu…” 

Chu Niệm còn chưa nói hết câu, chỉ thấy chân dài của Hạc Toại bước ra ngoài cửa, nắm lấy cổ tay cô đi thẳng ra ngoài. 

Hạc Toại người cao chân dài, một bước của cậu đã bằng ba bước của Chu Niệm, Chu Niệm cứ lẽo đẽo đi theo phía sau cậu. 

Cậu đi quá nhanh, thậm chí còn mang theo cơn gió, Chu Niệm ngửi được mùi xà phòng Safeguard trong gió. 

Lúc Chu Niệm lảo đảo lần nữa, cuối cùng Hạc Toại đã chịu dừng lại, cậu đẩy cổ tay cô ra, hai người vừa hay dừng ở ngay cành hoa hồng màu hồng nhạt ló ra ngoài ở ngay đoạn tường chữ L. 

Chu Niệm có thể nhận ra Hạc Toại đang tức giận, nhưng cô không biết tại sao cậu lại tức giận, rõ ràng một giây trước người này còn rất bình thường.  ( truyện trên app t.y.t )

Giây tiếp theo. 

Chu Niệm cảm thấy bàn tay hơi lạnh nắm chặt lấy cằm của mình. 

Là tay của Hạc Toại. 

Chu Niệm hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị Hạc Toại nắm cằm, động tác của cậu vừa nhanh vừa lưu loát, chắc hẳn là vì cậu thường xuyên liều mạng đánh nhau thế này. 

Nhưng Chu Niệm không phải là đối thủ của cậu, cô còn rất sợ đau, bị nắm cằm như vậy, không, không chỉ có cằm —— Bàn tay của Hạc Toại rất to, ngón tay lại dài, mà mặt của Chu Niệm lại nhỏ, cho nên hành động này vừa khéo bóp hết nửa gương mặt của Chu Niệm. 

Hơi thở của Chu Niệm trở nên đứt quãng, cô sợ hãi rủ mắt, nhìn gân xanh nổi lên trên cánh tay đang bóp mặt mình, mấy đường gân xanh kia giống như dãy núi trên da thịt trắng nõn, còn điên cuồng phát triển, kéo dài đến cằm của cô, hoàn toàn chạm vào không một kẽ hở. 

Cô cảm nhận được tính xâm lược chưa từng có từ trước đến nay, đó là kiểu áp lực mạnh mẽ và lạnh lẽo ở ngay trên người cậu. 

Ngón tay dài của Hạc Toại ấn vào gò má trắng nõn đầy đặn của Chu Niệm, cảm giác giống như ấn tay vào bùn. 

Chu Niệm cảm thấy rất đau, lồng ngực gầy yếu phập phồng không thôi, cô bắt đầu mở miệng thở hổn hển, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe.

Khi còn bé, Chu Niệm lỡ té trầy đầu gối, còn chưa chảy máu, cô đã khóc hết hai giờ đồng hồ. 

Từ trước đến nay chưa ai bóp mặt cô như vậy. 

Nhưng Hạc Toại không phải người thương hoa tiếc ngọc, cậu mạnh mẽ đẩy cô một cái, cô ngã vào góc tường ở phía sau.  

Bỗng nhiên, cậu cúi người nhìn cô. 

Mặt tường sau lưng Chu Niệm sần sùi kỳ quái, có một thứ gì đó đâm vào da thịt sau lưng cô, do đứng không vững nên mắt cá chân áp vào rêu xanh ẩm ướt nhớp nháp trên chân tường. 

Cả người cô như đang bị cầm tù, không biết phải diễn tả bản thân đang khó khăn thế nào. 

Chu Niệm nhíu chặt đôi mày thanh tú vì đau, nghiêng mặt sang một bên để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút. 

Hạc Toại cũng không cho cô có cơ hội này, cậu dùng sức mạnh hơn, cố ý nâng cả gương mặt cô lên, ép cô phải đối mặt với mình. 

Ánh mắt hung ác của thiếu niên đến gần, hơi thở lạnh lẽo ập vào mặt cô. 

Cậu hung dữ nói với Chu Niệm: “Mẹ nó, cô thật sự phiền chết mất, cô có biết không?”

Chu Niệm chảy nước mắt không ngừng, đôi môi ửng đỏ run rẩy xin tha: “Hạc Toại, tớ đau.” 

Giọng nói mềm mại giống như hạt sương lúc nào cũng sẽ biến mất.  

Vừa dứt lời, Chu niệm cũng cảm giác được bàn tay đang nắm cằm mình hơi thả lỏng một chút. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play